Monday, August 01, 2011

Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ - Ch. 5 + 6

Tác giả: i丶takE

Dịch: Quick Translator

Chỉnh sửa: An Minh

Don't take it out without my permission

~***~

Chương 5. “Là vợ cậu hả? Sắp sinh rồi sao?!”

Mãi đến bốn giờ chiều thứ ba, sau khi hoàn thành bài chuyên ngành JaeJoong mới gọi điện cho YoonHo, hẹn gặp hắn để lấy lại thẻ học sinh. JaeJoong đương nhiên vô cùng không muốn gặp lại cái tên ‘biến thái’ đó, nhưng ai bảo thẻ học sinh của mình nằm trong tay hắn đâu. Haizz, cũng chẳng còn cách nào khác.

JaeJoong hẹn YoonHo lúc 5 giờ, gặp nhau ở đường dành cho người đi bộ cạnh quảng trường. Đến giờ hẹn rồi mà YoonHo còn chưa xuất hiện, JaeJoong liền có chút bực mình, cư nhiên dám đến muộn, bắt mình phải chờ hắn ta. Đúng là biến thái! Vì thế bực bội gọi điện thoại.
Tranh thủ thời gian cuộc gọi chưa kết nối được, tác giả phải nói một câu: Này Kim JaeJoong, cậu vừa mới đến, không đợi được một giây đã bảo người ta đến muộn, hơn nữa nhỡ đâu người ta bị kẹt xe? Còn nữa, ‘đến muộn’ với ‘biến thái’ có liên quan đến nhau sao? Nói thế mà cũng nói được =.=

Điện thoại vừa thông, YoonHo còn chưa kịp “Alô” thì JaeJoong đã gào lên, thực sự phải lo lắng cho cổ họng của cậu, lúc nào cũng gào được vậy =.=

“Anh dám bắt tôi phải chờ hả? Anh đến nhanh lên! Tôi không có rảnh mà chờ anh!”

“Sắp đến rồi, cậu chờ một chút cũng không chết…”

“Á á á~~~!!! Đau quá!!! Ai đấy… A~~! Chị ơi bỏ tay ra giùm đi~~~!!!”

Bên này đầu dây YoonHo còn chưa kịp nói xong, đã bị tiếng thét của JaeJoong cắt ngang.

“Alô? Kim JaeJoong! Làm sao thế? Cậu đang hét cái gì vậy… Kim JaeJoong?? JaeJoong..?”

Trong điện thoại vẫn truyền đến tiếng la hét, nhưng không ai trả lời. Khẽ rủa một tiếng “Chết tiệt”, YoonHo đạp mạnh chân ga, tăng tốc.

Mà lúc này ở nơi Kim JaeJoong đứng đang loạn thành một đoàn.

Lại quay lại lúc trước một chút, xem Kim JaeJoong của Jung YoonHo bị làm sao mà đột nhiên hét lên như vậy?

Kim JaeJoong đang cùng Jung YoonHo nói chuyện điện thoại, thì từ phía trước đi đến một phụ nữ có bầu. Chị gái này cũng không biết làm sao mà đúng lúc đi qua JaeJoong thì bụng phát đau, có lẽ là sắp sinh, vì thế theo bản năng túm luôn lấy cánh tay JaeJoong bên cạnh. Chị gái này đầu đổ đầy mồ hôi, càng đau càng túm chặt lấy tay JaeJoong, cánh tay trắng nõn của cậu nhanh chóng phát sưng đỏ. Aii, ta nói chị gái này sắp sinh còn đi lại lung tung trên đường, còn gặp phải JaeJoong, ta đề nghị đi mua xổ số, coi chừng trúng lớn =.=

Chị gái có bầu vì bụng đau mà la hét, Kim JaeJoong cũng vì tay đau mà ra sức gào. Đã có người gọi hộ xe cấp cứu, còn mọi người xung quanh thì mồm năm miệng mười..

“Thả lỏng… thả lỏng nào…” – Nói với chị gái có bầu.

“Này cậu, cố chịu đi!” – Nói với Kim JaeJoong.

“Tránh ra tránh ra đi, cô ấy cần không khí trong lành một chút.” – Nói với mọi người.

Nhưng chị gái kia vẫn vì đau mà kêu, còn JaeJoong cũng sắp không chịu nổi. Chị gái kia cứ mỗi một lần kêu liền siết chặt tay JaeJoong thêm một chút, kết quả là JaeJoong lại gào lên, thậm chí còn gào to hơn.

Đây là tình cảnh mà YoonHo vội vã chạy tới trông thấy, ngây người nhìn JaeJoong với chị gái bên cạnh.

Nhìn đến YoonHo đứng ngốc một bên, JaeJoong vội gọi to, “Anh còn ngẩn người ở đó làm gì nữa??? Nhanh nhanh cứu cái tay của tôi đi chứ!” Sau đó quay người nói với chị gái kia, “Chị gái! Dì hai! Má lớn! Nhẹ thôi nhẹ thôi..!!! Xin chị đấy!!!”

Chị gái có bầu đột nhiên gào lên, “A~~ bà không sinh nữa!! Đàn ông các người muốn có con thì tự mình sinh đi, tại sao khiến phụ nữ chúng tôi chịu tội chứ! Bà không sinh nữa! Không sinh! Đau quá a~~~!!!” Sau đó càng ra sức ghì chặt tay JaeJoong.

“Á á á~~!!! Đau!!! Chị ơi nhẹ tay!!!”

Lúc này Jung YoonHo ngồi xuống cạnh JaeJoong, từ từ mở miệng nói, “Vợ cậu? Sắp sinh?”

“Có mà vợ anh sắp sinh ấy! A~!!! Anh nhanh lại giúp đi! Đau chết mất!!!”

Tầm mắt dời đến cánh tay bị siết đến sưng đỏ của JaeJoong, YoonHo mới phục hồi lại tinh thần. “Mọi người giúp tôi đỡ chị ấy lên xe, tôi sẽ đưa chị ấy đến bệnh viện.”

Trên xe, YoonHo qua gương nhìn đến JaeJoong vì đau mà mặt nhăn mày nhó, lại nhìn nhìn chị gái bên cạnh mặt mày cũng không kém gì.

“JaeJoong… cố chịu đựng đi. Chị gái à, cố lên, đến bệnh viện rồi hãy sinh. Mà nhẹ tay thôi, không đau cậu ấy!”

Kim JaeJoong đạp luôn vào ghế của YoonHo, “Nói ít thôi, lái xe nhanh lên!”

Mấy phút sau, xe rốt cuộc đến cửa bệnh viện, bất quá với Kim JaeJoong mà nói mấy phút này giống như mấy giờ, tay đau muốn đứt ra.

Nhân viên y tế vội vàng đưa chị gái có bầu lên giường đẩy, đương nhiên, Kim JaeJoong cũng phải đi theo. Nhưng tới cửa phòng sản rồi mà chị gái kia vẫn tóm chặt tay JaeJoong, mọi người nói thế nào cũng không chịu buông.

YoonHo vừa đi lên đã thấy cảnh này, dù sao người ta cũng sắp sinh, không thể chậm trễ. Vì thế tiến lên cầm bàn tay đang nắm lấy tay JaeJoong cắn một phát, hiệu quả tức thì, chị gái kia có lẽ cảm thấy ngoài bụng còn có chỗ khác đau nên lập tức buông tay.

Một đám người phụ giúp đẩy giường vào phòng sản, nhất thời xung quanh trở nên yên tĩnh. JaeJoong bước lại bên ghế chờ trên hành lang ngồi xuống, YoonHo cũng đi theo.

“Không đi à?” YoonHo hỏi.

JaeJoong lắc lắc đầu nói, “Tôi muốn đợi đứa bé ra đời đã.” Nói xong quay đầu lại cười với YoonHo, nhưng sau hình như nhớ tới cái gì liền không thèm cười nữa mà quay mặt đi.

Nhìn thấy một Kim JaeJoong tươi cười như thế, YoonHo nhất thời có cảm giác như một trận gió xuân thổi qua, cho dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng vẫn cảm thấy thật vui vẻ, tuy không biết nguyên nhân tại sao.

“Tôi đợi cùng cậu.” YoonHo nhẹ nhàng nói.

Kim JaeJoong khinh thường ‘hừ’ một tiếng, nhưng cũng chỉ nói thật nhỏ, “Ai muốn biến thái như anh đợi cùng đâu.”

~***~

Chương 6. “Quên lấy thẻ học sinh rồi!!”

Nhìn đến cánh tay sưng đỏ còn có chút bầm tím của JaeJoong, YoonHo vươn tay nắm lấy, nhưng JaeJoong lại rút về. Lùi người về phía sau, vẻ mặt đề phòng, nhớ đến các thể loại hành vi ‘bất lương’ của con người trước mặt, JaeJoong vô thức nắm chặt cổ áo, giống như sắp bị xâm phạm đến nơi. Sau đó JaeJoong đáng yêu của chúng ta lại bắt đầu nói lắp một cách vô cùng mất hình tượng.

“Anh… anh… biến thái nhà anh muốn gì? Nói cho anh biết, đây.. đây là bệnh viện. Anh không được làm bậy.. Nếu anh lại đây, tôi… tôi sẽ kêu lên cho coi!” Sặc, tác giả không nhịn nổi cười, lời thoại trong phim truyền hình dài tập sao lại từ miệng Kim JaeJoong mà ra chứ.

Trước phản ứng của JaeJoong, YoonHo đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó chớp mắt biến thành vẻ mặt sắc lang. Chính là JaeJoong không có nhìn thấy tia đùa giỡn trong mắt YoonHo.

“Tiểu mỹ nhân, chống cự vô ích thôi, ngoan ngoãn theo đại gia ta đi. Có kêu nữa cũng không ai để ý đến đâu.” Nói xong phối hợp cười lên hai tiếng đầy âm hiểm, rồi vươn tay về phía JaeJoong.

Câu thoại này cũng quen à nha. Hai người này chắc hay xem phim truyền hình dài tập trên TV lắm =.=

“A! Biến thái! Anh… anh.. biến ngay cho tôi!” Thấy YoonHo càng ngày càng áp sát, JaeJoong nhắm chặt mắt xua tay.

. . . . . .

Chính là đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh gì. Chỉ thấy cánh tay mình bị kéo qua. Hình như có gì đó được thoa lên, mát lạnh, sau đó lại được một đôi tay nhẹ nhàng xoa nắn chỗ đau hồi nãy.

JaeJoong hé một mắt nhìn, nhìn đến chính là YoonHo đang cúi đầu bôi thuốc lên cánh tay sưng đỏ của mình, bên cạnh để một lọ gel giảm đau không biết xuất hiện từ đâu. Vì thế liền mở to hai mắt, xuất thần nhìn một YoonHo đang rất dịu dàng, so với bộ dáng vô lại thường trêu chọc mình quả thật bất đồng.

Ừm… hắn ta quả thật rất tuấn tú, hơn nữa còn nhiều tiền. Có điều tính cách có vấn đề, không đúng, là phi thường có vấn đề! Rất biến thái =.=

“Bảo bối, nhìn đến ngẩn người rồi hả? Anh biết anh rất đẹp trai, nhưng em nhìn vậy khiến anh ngượng ngùng đấy.” YoonHo nói mà không cần ngẩng đầu lên, nhưng trong đầu cũng hình dung được vẻ đỏ mặt của JaeJoong.

“Tự.. tự kỷ à? Ai.. ai thèm nhìn anh? Đúng là biến thái!” Tính cách không chỉ vô cùng có vấn đề vô cùng biến thái, còn thêm bệnh tự kỷ nữa =.=

Bị người ta nói trúng nên đỏ mặt, JaeJoong quên mất hai từ “bảo bối” được YoonHo dùng để gọi mình kia.

“Á~~! Anh nhẹ tay thôi! Có biết làm hay không thế?”

“Kim JaeJoong! Sao lần nào em mở miệng cũng nói mấy câu chướng tai thế hả?” YoonHo lại ra sức xoa nắn.

“A~~! Kệ tôi!”

Ra sức.

“Đau~~! Đã bảo nhẹ tay! Đau chết mất!”

Càng ra sức.

“A~~! Nhẹ tay nhẹ tay!!! Bảo anh nhẹ tay anh không nghe thấy à??!!”

Ra sức hơn nữa.

“Á á á!!! Tôi biết ngay gặp anh chả có chuyện gì tốt mà!! Đau~~~!”

. . . . . .

Hai người đợi hơn một tiếng sau, y tá bế ra một đứa bé sơ sinh, JaeJoong vui vẻ ôm lấy. Nhìn đứa bé đáng yêu trong lòng, cảm thấy cánh tay không còn đau đớn chút nào.

~***~

Rời bệnh viện, YoonHo nhìn đồng hồ đã hơn 7 giờ, đồng thời nghe thấy tiếng sôi bụng của JaeJoong mới nhớ ra, hai người dùng dằng lâu như vậy, đến bây giờ vẫn chưa ăn tối.

“Nhìn cái gì? Lúc đói bụng anh không kêu chắc?”

YoonHo cười nói, “Đi, lên xe! Tôi mời cậu ăn cơm!”

JaeJoong chu miệng nhưng cuối cùng vẫn lên xe. Dù sao ‘Dân dĩ thực vi thiên’ (Dân lấy cơm làm đầu), huống chi cậu còn đang rất đói.

Xe dừng trước một tiệm ăn khá lịch sự, JaeJoong âm thầm suy nghĩ, nếu là YoonHo mời, mà hắn lại lắm tiền, nếu không ‘làm thịt’ hắn thì đúng là có lỗi với cha mẹ! Vì thế JaeJoong cứ món gì đắt tiền là gọi, dù sao cũng không phải mình trả tiền.

Thực ra tiệm ăn này thuộc chuỗi cửa hàng của Tập đoàn Online, chỉ cần không ăn đến phá sản thì thôi, còn ăn nhiều bao nhiêu thì YoonHo cũng chỉ ký một chữ là xong. Có điều YoonHo nhìn JaeJoong đang rất nhiệt tình ăn, cũng đoán được JaeJoong có ý định gì, nhưng không lên tiếng. Chỉ đơn thuần cảm thấy thú vị, người này trước mặt hắn chưa từng tỏ ra giả tạo.

Rốt cuộc đây là thứ tình cảm gì, hắn cũng không có để ý tới. Dù sao cũng đã nhiều năm không dành tình cảm thật sự cho bất cứ ai, mà cũng không muốn phải khó xử chính mình phải nghĩ ra bằng được đáp án, như vậy thật phí chất xám. Hết thảy cứ thuận theo cảm giác đi, hắn cũng chẳng vội vàng gì

Mà JaeJoong đang ăn cơm lại cứ nghĩ mãi một vấn đề: Mình quên cái gì nhỉ? Hình như rất quan trọng.

Ăn no rồi JaeJoong được YoonHo lái xe đưa về nhà, dọc đường đi đương nhiên là không thể thiếu mấy màn đấu khẩu đặc sắc.

Mãi đến khi yên vị trên giường, trước khi chìm vào giấc ngủ một giây thì JaeJoong mới nhớ ra rốt cuộc mình đã quên cái gì.

“Thẻ học sinh quên lấy về rồi!! Chết tiệt!”

Mà YoonHo lúc này đang cầm thẻ học sinh của JaeJoong, thì thầm.

“Trường trung học Jong Kyu. Khoa Nghệ thuật, lớp ba. Kim JaeJoong.”


4 comments:

  1. hihi. đọc cười suốt mà ko com là có tội

    ReplyDelete
  2. trí nhớ của bé Jae tốt thật =_____=ll

    ReplyDelete
  3. hay ghê hay ghê,bà đạo công đại sắc lang JYH nhà anh ha ha

    ReplyDelete
  4. Truyện hay quá ad ơi,
    --------------------------------
    Lê Nhung
    Kho tải game miễn phí cho điện thoại
    Click để xem chi tiết: Tải game Đao Kiếm Giang Hồ cho Android hoặc Tai game Dao Kiem Giang Ho cho Android

    ReplyDelete