Tác giả: i丶takE
Dịch: Quick Translator
Chỉnh sửa: An Minh
Don't take it out without my permission
Dịch: Quick Translator
Chỉnh sửa: An Minh
Don't take it out without my permission
~***~
Chương 7. “Nếu nấu mì mà cho Viagra vào thì mì có dựng thẳng lên không?”
Sáng sớm hôm sau, Kim JunSu vừa vào lớp đã thấy Kim JaeJoong uể oải nằm dài ra bàn. Lúc này JaeJoong đang nghĩ chính là, tại sao đầu óc mình lại hồ đồ đến mức quên lấy lại thẻ học sinh chứ?
Quẳng cặp lên bàn, JunSu đặt mông ngồi xuống cạnh JaeJoong, hích tay hỏi, “Sao thế? Lấy lại thẻ học sinh chỗ người yêu chưa?”
Tuy rằng JaeJoong đã kể lại toàn bộ chuyện quen biết với Jung YoonHo cho JunSu nghe nhưng JunSu vẫn nhất định tin rằng YoonHo là bạn trai của JaeJoong, hơn nữa qua miệng JunSu còn biến thành ‘người đàn ông’ của JaeJoong. JunSu à, quả thật cậu có tài dự đoán đó.
Kim JaeJoong vừa nghe được ba chữ ‘người đàn ông’ đã lập tức bật dậy, một chưởng hướng cái trán của JunSu bay qua, sau đó lại uể oải bò ra bàn.
Nhìn thấy thay đổi trong chớp mắt của JaeJoong, JunSu ôm trán hỏi, “Cậu rốt cuộc làm sao hả?”
“Cậu nói xem, làm sao tớ lại quên lấy thẻ học sinh chứ??? Tại sao lại quên chứ??”
À… lúc trước có nói JaeJoong và JunSu ngồi cùng bàn hồi tiểu học, thực ra đến tận trung học vẫn thế. Tuy hai ngành học khác nhau nhưng lớp văn hoá thì vẫn học cùng nhau.
Ở trường học, JaeJoong cùng JunSu cũng có một chút tiếng tăm, do vẻ ngoài tuấn tú, người theo đuổi cũng nhiều, nên dần trở nên nổi tiếng. Không chỉ có thế, các giáo viên trong trường cũng biết đến hai người, có điều lý do không phải như trên.
Trường trung học này vốn cùng một hệ thống với trường tiểu học trước kia, nên chuyện về hai đứa trẻ này hầu như tất cả giáo viên đều biết, đều khiến cho người ta đau đầu. Có điều thành tích trong học tập của hai người lại rất tốt. Cái này phải gọi là, không phải yêu, nhưng hận cũng không thể =.=
Năm sơ trung thứ 2, trong chương trình học bắt đầu có môn sinh học. Có lần cô giáo dạy đến bài cấu tạo cơ thể người, trong đó nói đến cấu tạo sinh lý nam nữ khác nhau, rồi ở trên góc độ giáo dục mà nói đến mấy vấn đề tình yêu tình báo linh tinh.
Trên bục giảng, cô giáo đang say sưa giảng bài thì phát hiện Kim JaeJoong và Kim JunSu nói chuyện. Có giáo viên nào thích học sinh nói chuyện riêng trong lớp đâu, vì thế cô giáo nổi giận gọi đứng dậy.
“Kim JaeJoong! Kim JunSu! Hai em trong giờ học không nghe giảng lại đi nói chuyện riêng là sao?”
Kim JaeJoong và Kim JunSu liếc nhìn nhau, rồi JunSu mở miệng nói, “Thưa cô, chúng em đang thảo luận một vấn đề.”
“Vấn đề gì mà phải thảo luận trong giờ học? Nói cô nghe xem!”
Do dự một lát, Kim JaeJoong mới cất tiếng.
“Thưa cô.. trong sách có ghi công dụng của Viagra, cho nên em và JunSu đang nghĩ, nếu nấu mì mà cho Viagra vào thì mì có dựng thẳng lên không?”
Lời vừa dứt, toàn bộ học sinh đều bật cười, còn cô giáo thì đỏ mặt xấu hổ.
“Vấn đề này để tan học hai em tự thảo luận với nhau. Ngồi xuống đi!”
Câu chuyện này từ đó lưu truyền toàn trường, Kim JaeJoong và Kim JunSu nhất thời trở nên nổi tiếng =.= Mà tất cả các giáo viên, chỉ cần Kim JaeJoong và Kim JunSu không gây rối trong lớp, đều thống nhất với nhau không nên gọi hỏi hai học sinh này bất cứ vấn đề gì.
~***~
Chương 8. “Không lẽ hôm qua anh quá sức nên làm đau em?”
Kim JaeJoong cứ uể oải như vậy trải qua hai tiết học, mà đầu vẫn rối rắm không hiểu vì sao lại quên lấy thẻ học sinh về. Đối với JaeJoong, đây là sỉ nhục lớn thứ hai trong cuộc sống. Còn sỉ nhục lớn nhất là gì ư? Về sau sẽ kể cho nghe.
“JunSu, làm thế nào lấy lại được thẻ học sinh mà không cần tìm cái tên biến thái kia đây?”
JunSu ngồi bên cạnh không có phản ứng gì, dù sao người yêu của JaeJoong đằng nào chả đem trả lại cho JaeJoong, lo lắng làm cái gì chứ. Vừa nghĩ xong JunSu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt đột nhiên mở lớn vì nhìn thấy Jung YoonHo đang đi qua sân thể dục hướng toà nhà này đi tới. Nghĩ thầm không lẽ mình sắp thành tiên, vừa nhắc đến YoonHo anh ta đã hiện ra được.
Mãi đến khi Jung YoonHo đi vào toà nhà, JunSu mới thu hồi tầm mắt, vội quay sang JaeJoong vừa lay vừa gọi, “JaeJoong, JaeJoong, JaeJoong…” Kêu nửa ngày cũng chẳng nghe đáp lại.
“Yah! Kim JunSu! Cậu bị trúng gió hả? Lay cái gì mà lay? Có chuyện gì thì nói đi!”
Sắp đến giờ tan học nên phòng học có chút ồn ào, nhưng nghe tiếng gào của JaeJoong xong trong nháy mắt im phăng phắc.
Mà JunSu vừa bị quát, nuốt nước bọt nói, “Tớ biết làm sao không cần đi tìm người kia vẫn lấy lại được thẻ học sinh của cậu.” Nhìn đến Jung YoonHo đúng lúc xuất hiện, JunSu chỉ tay, “Người yêu cậu… tự mình đến rồi.”
Kim JaeJoong vừa nghe được ba chữ “người yêu cậu” đang chuẩn bị nổi giận, nhưng nghe đến nửa câu sau liền quay phắt ra cửa.
Jung YoonHo tay đút túi quần, đứng tựa khung cửa, thấy JaeJoong vừa quay đầu lại, mỉm cười nói, “Hi, bảo bối.”
Kết quả là, toàn bộ học sinh trong lớp nghe thấy câu trên, đều nhất loạt nhìn về phía cửa. Mà Jung YoonHo lại ung dung tự tại bước đến trước mặt JaeJoong.
“Làm sao anh biết được tôi ở đây?” Lời vừa nói ra JaeJoong đã muốn cho mình một phát. Thẻ học sinh của mình trong tay hắn thì đương nhiên hắn biết chứ sao.
Jung YoonHo không đáp, chỉ nhìn JaeJoong cười. Mà JaeJoong bị YoonHo nhìn khiến cả người không được tự nhiên. Mà ánh mắt của toàn bộ bạn cùng lớp lại càng khiến JaeJoong không thoải mái.
“Anh tới đây làm gì?”
“Đến trả lại thẻ học sinh cho em.” Sau đó lấy thẻ ra đưa cho JaeJoong. “Tối qua em không nhắc anh lấy. Quên sao?”
“Tối qua? Tối qua hai người ở cùng một chỗ à?” Kim JunSu bắt lấy từ mấu chốt hỏi.
JaeJoong trừng mắt nhìn JunSu bên cạnh, rồi quay sang YoonHo. “Thẻ trả lại rồi. Anh đi được rồi đấy. Không tiễn!”
“Chỗ đó của em… còn đau đúng không?” Jung YoonHo không để ý lời đuổi khách của JaeJoong, tỏ vẻ quan tâm hỏi. Có điều YoonHo tuyệt đối là cố ý ngập ngừng một chút, còn dùng từ ngữ nhạy cảm như vậy nữa.
Chính là bạn Kim JaeJoong của chúng ta vừa nhìn thấy Jung YoonHo đã bốc hoả, làm sao còn lý trí để nhận ra. Không đúng, là làm sao có thể dùng trí thông minh bình thường mà ứng đối. Vì thế mở miệng đáp, “Hỏi thừa! Dùng sức lâu thế còn không đau được sao?”
“Không lẽ tối hôm qua anh quá sức nên làm đau em?” Tin tôi đi, Jung YoonHo tuyệt đối tuyệt đối là cố ý. Đáng tiếc Kim JaeJoong không có nhìn đến tia đùa giỡn trong mắt YoonHo.
“Anh không nói thì thôi, nói đến càng bực! Tối qua càng nói anh càng ra sức, khiến tôi đau chết luôn. Cái gì mà ‘kỹ thuật của anh tốt lắm’, tốt kiểu gì mà đau đến thế chứ?!”
“Thế lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn.”
“Biến đi! Không có lần sau đâu! Không bao giờ tôi tin anh nữa!”
Lúc này, mọi người xung quanh đã nghe trọn vẹn đoạn đối thoại, sau đó đồng thời dùng ánh mắt đen tối quét qua quét lại hai người.
Thực ra, YoonHo và JaeJoong đang nói đến cánh tay của JaeJoong. Nhưng mà từ ngữ vừa không rõ ràng vừa nhạy cảm như thế khiến cho người khác rất dễ hiểu lầm.
Tận lúc này, JaeJoong mới cảm thấy không bình thường mà nhìn về phía YoonHo, người này ý cười tràn đầy trong mắt, nhất thời JaeJoong mới phát giác mình lại bị YunHo trêu chọc. Đối thoại mơ hồ như thế, đám người tư tưởng bất chính này nhất định hiểu lầm, nhất là JunSu bên cạnh. Lại thêm mấy câu “người yêu cậu” của JunSu với “bảo bối” của YoonHo… JaeJoong đột nhiên có cảm giác rằng, có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch ‘tiếng oan’!
(TBC)
Ah~~~ Cuối cùng cũng tìm được fic này òi! Lúc trước đọc được vài chap đầu, nhưng quên mất fic tên gì nên...tìm không ra >.< Cám ơn nàng đã post ở đây nha~~~
ReplyDeleteLão Yun đúng là đại sắc lang mà, miệng lưỡi cùng thủ đoạn cua "trai" đạt đến mức thượng thừa luôn rùi. Chỉ tội bạn Jae ngây thơ như cừu non, làm sao mà chống lại con sói gian xải như Yun được chứ ^_^
hắc hắc ko còn gì để nói. Appa nhà chúng ta thiệt là khéo ăn nói quá đi...hắc hắc hắc ..
ReplyDeleteYoon ca nói ra mấy câu toàn dễ gây hiểu lầm ko hà =))
ReplyDelete