Monday, August 29, 2011

Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ - Ch. 37 + 38 [END]

Tác giả: i丶takE

Dịch: Quick Translator

Chỉnh sửa: An Minh

Don't take it out without my permission

~***~


Chương 37. “YoonHo… chờ em quay về, sau đó anh kể chuyện cổ tích cho em nghe được không?”

“Mẹ… mẹ vừa nói… nói cái đó… Có phải thật hay không ạ?” Cha YoonHo đi rồi, JaeJoong nhớ tới câu “Không phản đối!” của Kim phu nhân, mới nhỏ nhỏ hỏi.

Kim phu nhân trừng mắt nhìn JaeJoong một hồi lâu, lâu đến độ JaeJoong bắt đầu rụt rè co người lại, còn HeeChul nghĩ khéo tròng mắt mẹ mình sắp rơi ra đến nơi, thì Kim phu nhân mới chuyển mắt thở dài.

“Mẹ và cha con thật không ngờ tới con và Jung YoonHo lại… nhưng mà chuyện đã rồi, nhốt con ở nhà lâu vậy con vẫn không từ bỏ. Mà con tưởng là cha mẹ không biết con và Jung YoonHo vẫn lén liên lạc sau lưng chúng ta sao?” Kim phu nhân lại quay sang trừng mắt với HeeChul, “Kim HeeChul, chờ đó mẹ sẽ xử lý con!”
Rồi bà lại nói với JaeJoong, “Cha mẹ cũng không phải quá bảo thủ, như con nói đó, vô tình yêu người cùng giới với mình, cũng chẳng có cách nào khác. Quay ngược lại thời gian may ra thứ tình cảm này mới không tồn tại.”

“Mẹ…”

“Con đừng có vui mừng vội, đừng cho là cha mẹ đã đồng ý. Dù sao làm cha làm mẹ, ai lại muốn con mình là đồng tính đâu. Con vẫn phải đi Phần Lan, cũng không được gặp mặt liên hệ với Jung YoonHo. Nếu… sau khi con tốt nghiệp mà tình cảm hai đứa vẫn như vậy, thì cha mẹ cũng không còn gì phản đối nữa.”

“Mẹ… con xin lỗi.” Nghe xong những lời Kim phu nhân nói, JaeJoong nhịn không được liền ôm mẹ khóc. Thực sự cậu rất cảm động, tình yêu không thể quang minh chính đại của cậu cuối cùng đã có thể nhận được sự cảm thông từ phía gia đình.

~***~

YoonHo vẫn bị nhốt ở nhà, hiện tại ngay cả ChangMin cũng không được ra ngoài. Đang lúc JaeJoong khổ sở không biết làm thế nào để liên hệ với anh, vào một buổi tối, YoonHo trốn nhà chạy ra ngoài, đến nơi gọi điện cho JaeJoong nói anh đang ở dưới lầu. JaeJoong buông điện thoại, không để ý mấy câu truy vấn của Kim phu nhân mà chạy xuống nhà.

Chạy đến đầu cầu thang liền nhìn thấy YoonHo đứng dưới tàng cây phía xa, giống như Valentine một năm trước, YoonHo cũng đứng dưới tán cây chờ cậu. JaeJoong đi đến gần mới phát hiện sự tiều tuỵ trên gương mặt anh. Hai người đã hơn hai tháng không gặp, JaeJoong ở nhà tha hồ ăn ngủ, nhưng nghĩ đến cha YoonHo là người thế nào, chắc chắn YoonHo không được dễ chịu như thế.

“YoonHo…”

“ChangMin giúp anh lén chạy ra. Anh chỉ muốn nhìn thấy em.”

Hai người không ôm nhau, chỉ đứng đối diện nhau, nhìn người kia nói chuyện.

“Cha anh đến gặp em.”

“Anh biết. ChangMin có nói.”

“YoonHo… em… có phải giống như lời cha anh nói… cản trở tiền đồ của anh không?” JaeJoong nhìn vào mắt YoonHo, bình tĩnh nói.

YoonHo vốn đang yên lặng nghe thấy JaeJoong nói vậy, đột nhiên phát hoả, bước lên tóm cổ áo JaeJoong hét lên.

“Kim JaeJoong! Làm cái gì mà bây giờ lại nói chuyện cản trở tiền đồ với anh?!”

“YoonHo…”

“Từ lần đầu gặp nhau đến giờ, lâu như vậy sao em không nói? Lúc hôn nhau sao không nói? Lúc trên giường sao không nói? Kim JaeJoong! Đến bây giờ mới nói, em không biết là đã quá muộn sao? Em đừng có nói chuyện chia tay gì đó với anh! Hai năm bên nhau em xem như trò đùa hả? Hay từ đầu em vốn đã không có tình cảm với anh?”

“Jung YoonHo! Dựa vào đâu anh bảo em không có tình cảm?? Không có tình cảm tại sao em lại để cho anh hôn em?? Không có tình cảm thì sao lại làm chuyện đó với anh?? Nếu xem tình cảm là trò đùa thì em còn đứng ở đây làm gì???” Nghe YoonHo nói, JaeJoong cũng trở nên kích động.

Chờ JaeJoong nói xong, YoonHo cúi đầu hôn cậu. Cảm giác hương vị của JaeJoong tràn đầy trong miệng, trong lòng, khiến cho YoonHo cảm thấy thật yên tâm. Dường như muốn chứng minh vị trí của JaeJoong trong tim mình, YoonHo hôn càng lúc càng mãnh liệt. JaeJoong cũng đáp lại nụ hôn của anh.

Thật lâu sau, YoonHo rời môi JaeJoong ra, nhưng ôm ghì lấy cậu.

“JaeJoong, em đã nói sẽ không bỏ rơi anh.”

“YoonHo… em muốn đi Phần Lan.”

“Phần Lan? Không phải chỉ là Phần Lan thôi sao? Anh có thể mở chi nhánh công ty ở Thanh Thành, nếu cha anh không đồng ý chuyện của chúng ta, cùng lắm anh lại đến Phần Lan mở chi nhánh thôi.”

“YoonHo… anh cõng em được không? Giống như lần em bị trật chân trên núi ấy.” JaeJoong nhìn YoonHo, mắt lấp lánh.

YoonHo không nói gì, quay lưng lại cho JaeJoong leo lên, sau đó cõng JaeJoong ở dưới lầu đi qua đi lại.

“JaeJoong! Em béo lên rồi! Anh sắp cõng không nổi!”

“Yah! Jung YoonHo!” JaeJoong đánh nhẹ YoonHo một cái, sau đó im lặng ghé vào trên lưng anh.

“YoonHo… anh còn nhớ chuyện cổ tích lần trước em kể không?”

“Cái chuyện kể mãi không hết á?”

“Em lại kể một lần nữa được không? Ngày xưa có một đứa bé chăn dê, sau đó có người hỏi nó, ‘Chăn dê làm gì?’ Đứa bé chăn dê nói, ‘Cưới vợ.’ Người kia lại hỏi, ‘Cưới vợ làm gì?’ Đứa bé trả lời, ‘Sinh con.’ Người kia hỏi tiếp, ‘Sinh con làm gì?’ Đứa bé đáp, ‘Chăn dê.’ Sau đó người đó lại hỏi, ‘Chăn dê làm gì?’ rồi…” JaeJoong đột nhiên ngừng lại, sau đó nhảy khỏi lưng YoonHo, đi tới đứng trước mặt anh, nhìn anh thật lâu.

“Sao em không kể tiếp?”

“YoonHo… chờ em trở lại, sau đó anh kể chuyện này cho em nghe được không, kể đến khi không còn kể được nữa…”

YoonHo hôn nhẹ lên trán cậu, nói, “Được!”

Mà Kim phu nhân và Kim lão gia đứng ở phía xa nhìn thấy, chỉ có thể yên lặng thở dài. Nếu đã hứa với con, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi. Điều gì phải đến rồi sẽ đến.

~***~

Chương 38. “JaeJoong, anh đến kể chuyện cổ tích cho em nghe đây.”

Một tuần sau, JaeJoong bay đi Phần Lan.

YoonHo vẫn như trước không đáp ứng yêu cầu của cha mình, hai người không ai chịu nhượng bộ. Có điều cha YoonHo không còn bức bách chuyện anh phải kết hôn với Kang Hye Jin nữa, nhưng chuyện với JaeJoong vẫn không thể chấp nhận. Mà YoonHo và JaeJoong tạm thời không thể liên hệ với nhau vì bị quản quá chặt.

YoonHo tâm tư lúc này đều để hết vào công việc, một lòng chỉ muốn làm sao có thể sớm mở chi nhánh ở Phần Lan, nhưng lại bị cha phát hiện, vì thế càng bị áp chế.

YoonHo hoàn toàn phát điên, muốn rời nhà, rời bỏ cả Online. Thời điểm anh cùng cha mình nói chuyện này, không ngoài dự đoán cha anh vô cùng tức giận. Con trai của mình lại vì con của người khác mà bỏ nhà đi, có thể không tức giận sao? Vì thế chén trà trong tay ông bị hắt luôn vào người YoonHo. Chỉ có điều, chén trà này vừa mới pha, nhiệt độ chỉ kém nước sôi một chút, YoonHo suýt chút nữa bị bỏng. Mẹ YoonHo đau lòng con trai, vội vàng giật áo YoonHo xuống xem vết bỏng thế nào, trong lúc cuống quýt này, cha YoonHo nhìn thấy vết xăm trên người anh.

Ông đột nhiên tỉnh mộng.

Làm cha mẹ, ai chẳng muốn con mình được hạnh phúc. Con trai ông đã đem tình yêu với một người con trai khác khắc lên trên người, chứng tỏ tình yêu đó phải mãnh liệt đến mức nào. Vì thế ông lắc đầu, quyết định không quản nữa. Mặc dù không nói rõ là đồng ý, nhưng cũng không tiếp tục ngăn cản, chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi.

Còn mẹ YoonHo, vốn đã rất thích JaeJoong, cũng không quan trọng chuyện này nữa.

~***~

Nghe nói, ở Phần Lan, thời điểm gần Lễ Giáng Sinh, khắp nơi hoa tử la lan đều nở, giữa sắc trắng bát ngát của tuyết, thấp thoáng những đốm nhỏ màu tím hồng của hoa.

Từ sau khi tới Phần Lan, JaeJoong không ở ký túc xá của trường mà thuê nhà ở ngoài cùng một bạn học. Tiền thuê nhà không đắt lắm, phòng ở cũng thoải mái, hơn nữa bạn cùng nhà với JaeJoong vì biết JaeJoong là người nước ngoài nên rất chiếu cố cậu.

JaeJoong không cùng YoonHo liên hệ, không phải không lo lắng hay sợ hãi, nhưng trong lòng cậu có sự tin cậy dành cho YoonHo. Cậu tin anh, tin lời hứa của anh sẽ chờ cậu.

Giáng Sinh chỉ cách Năm mới có mấy ngày, cả hai ngày lễ này JaeJoong đều không về nhà, cũng không nói người nhà bay qua thăm cậu. Chỉ đơn giản ở nhà trọ ngủ một giấc, tỉnh dậy liền ra khỏi nhà, đi dạo trên đường, còn đi cả nhà thờ lớn Helsinki, tuy rằng tận đáy lòng rất rất muốn gặp YoonHo, nhưng lúc ở trong thánh đường cậu cũng không cầu nguyện gì. Sau đó JaeJoong lại về nhà trọ.

Khoảnh khắc cậu tra chìa vào ổ khoá cửa, đột nhiên bị một người từ phía sau ôm lấy. JaeJoong không vùng vẫy, vì cậu đã cảm nhận được hương vị quen thuộc của người ấy. Thấy người ấy ôm lấy cậu, hôn lên môi cậu, dùng thanh âm cậu vẫn tưởng niệm bây lâu nay nói,

“JaeJoong, anh tới kể chuyện cổ tích cho em nghe đây.”

END.

13 comments:

  1. Thật ngọt ngào muốn chết, thanks bạn đã edit, văn phong rất tốt, tự nhiên và trôi chảy, nên mình thanks lần nữa. Và cố lên nhé!

    ReplyDelete
  2. hì hì, đây mới là cách hành văn mà mình thích, cách miêu tả tâm trạng chap trước chưa sâu sắc, nhưng khi bộc lộ bằng ngôn ngữ qua lời nói của nhân vật thì cực kì ấn tượng. ngôn từ ko bóng bẩy rất dễ hiểu.
    Đọc một lèo từ khi phát hiện fic đến giờ. Và cũng là lần đầu siêng com đến thế.
    Thật cám ơn bạn đã edit.
    Chúc bạn đón tết vui vẻ bên gia đinh và bạn bè.
    Cám ơn bạn rất nhiều

    ReplyDelete
  3. Chào bạn mình tình cờ biết đến nhà bạn qua nhà ss Tukimi,mình đã đọc hết cả 3 fic của bạn và thật sự rất thích ...nên mình muốn xin phép bạn cho mình repost 2 fic Những tháng ngày tuổi trẻ và trận chiến tình yêu qua bên Hero-Sexyjj rất mong nhận được hồi âm của bạn.

    ReplyDelete
  4. @Minh Hang: Cảm ơn bạn đã thích fic do mình edit, nhưng rất tiếc mình phải từ chối đề nghị của bạn :(

    2 fic này và cả những fic về sau nữa sẽ chỉ được post ở blog này, Vcass và DBC. Việc repost ở Keepyoonho là một ngoại lệ và có lẽ sau này sẽ ko còn ngoại lệ nào như vậy nữa.

    Mong bạn thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình ^^

    ReplyDelete
  5. lúc cha anh YoonHo phát hiện ra hình xăm trên người ảnh làm ta xúc động mém khóc ah~~ ಥ_ಥ

    ReplyDelete
  6. fic bạn edit rất tuyệt, lời văn k bóng bẩy, văn vẻ nhưng qua lời nói của nhân vật ta vẫn có thể cảm nhận được tình cảm mà họ dành cho nhau. Cảm ơn bạn vì đã edit fic này nha

    ReplyDelete
  7. Bạn ơi, có thể cho phép tớ in truyện này đc ko? tớ chỉ in để giữ làm của riêng thôi ^^

    ReplyDelete
  8. Bạn An Minh ơi, mình rất thích truyện này, bạn có thể cho phép mình in nó được không? Mình cũng chỉ in 1 bản để làm của riêng thôi, vì thế mong bạn đồng ý. Cảm ơn bạn nhiều ^^

    ReplyDelete
  9. Ss ơi,cho em xin phép in nữa có được k ạ.Fic hay quá mà giờ em mới đọc,em muốn in làm của riêng thôi ạ.Vì máy tính nhà em không lên được blogspot nên e mong sớm nhận được hồi âm ạ.Em cám ơn ss~

    ReplyDelete
  10. In để mình đọc thì cứ vô tư nhé :)

    Đừng kinh doanh là được :)

    ReplyDelete
  11. hay thật nhẹ nhàng cứ như 1 câu chuyện cổ tich nhẹ nhàng trô rồi yêu nhau nó nhẹ nhàng nhưng thật sâu sắc thật mãnh liệt

    ReplyDelete