Tác giả: i丶takE
Dịch: Quick Translator
Chỉnh sửa: An Minh
Don't take it out without my permission
~***~
Chương 23. “Cười cái gì? Bị thương ở chân chứ có phải ở đầu đâu?”
Bởi vì trật chân, JaeJoong đành an phận ở nhà. Tối hôm đó YoonHo đưa JaeJoong về dưới lầu, JaeJoong gọi điện cho HeeChul xuống, HeeChul xuống đến nơi nhìn nhìn YoonHo một lúc rồi nói, “Tiết mục giải trí thất bại à?” sau đó mới đỡ JaeJoong đang tức giận lên nhà.
Ngày thứ ba, JaeJoong nhận được điện thoại của YoonHo, hắn bảo phải đi công tác khoảng một tuần, trong thời gian này JaeJoong cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi lành cái chân đi.
Mấy hôm sau, YoonHo lại gọi điện cho JaeJoong.
“Bảo bối, có nhớ anh không?” Từ bên kia đầu dây, thanh âm gian tà của YoonHo truyền tới…
“Biến! Ai rảnh mà nhớ anh.” …thành công khiến cho JaeJoong phát hoả.
“…Nhưng mà… hình như anh có chút nhớ em.” Yên lặng một lát, rồi giọng nói của YoonHo nhẹ nhàng vang lên.
“….” Mà JaeJoong cũng im lặng mất một lúc, sau đó là lắp bắp, “Anh… anh nhớ tôi thì liên… liên quan gì đến tôi?”
YoonHo quả nhiên không nói gì, chỉ có tiếng cười rất lớn, khiến JaeJoong vô cùng buồn bực.
~***~
Trong thời gian ở nhà, Kim JunSu ngày nào cũng đến thăm JaeJoong. Có điều ngày nào cũng hỏi, “JaeJoong, mấy ngày không gặp người yêu, cậu không nhớ hả?” khiến JaeJoong mỗi lần cũng quẳng cho JunSu đúng một từ, “Biến đi!”
Nhưng mà, ngày đột nhiên thấy dài ra. JaeJoong có cảm giác là lạ, dường như thiếu mất một điều gì đó. Sau đó có một buổi đêm đang ngủ thì đột nhiên tỉnh giấc, nhìn đồng hồ thấy chỉ 1 giờ sáng, tự nhiên cầm điện thoại gọi cho YoonHo. Mà YoonHo lúc đó còn đang bận việc nên chưa ngủ, thấy cuộc gọi của JaeJoong cũng có chút kinh ngạc.
“JaeJoong?”
“Anh chưa ngủ?”
“Ừ, còn bận chút việc. Làm sao vậy, bảo bối, là nhớ anh đúng không?” YoonHo vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn JaeJoong.
“….” Bên này JaeJoong không thấy nói gì.
“…JaeJoong?” YoonHo gọi nhỏ.
“Không biết!! Không biết!! Không biết!! Jung YoonHo là tên đáng ghét! Tôi tỉnh giấc muốn đánh nhau nên gọi cho anh thôi!!” JaeJoong đột nhiên gào lên, sau đó ngắt điện thoại.
YoonHo vẫn còn ngẩn người, nhìn điện thoại cười mất một lúc, cuối cùng mới nói thật khẽ, “Đúng là không giống chút nào. Là vì sao?”
~***~
YoonHo đi công tác về rồi nhưng chân JaeJoong vẫn chưa khỏi hẳn. Kim phu nhân ngày nào cũng bắt JaeJoong uống thuốc bắc, đến mức JaeJoong cứ thấy thuốc là lẩn mất. Cố gắng vài ngày, đợi đến khi lành chân là lập tức chạy đến nhà YoonHo.
YoonHo mở cửa, JaeJoong cũng không chào hỏi gì, trực tiếp đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh ra nhìn thấy trong đó toàn là sữa, bắt đầu ngây ngô cười. Sau đó ra ngồi trên cái sôpha mà cậu và YoonHo vất vả bê về, vừa uống sữa vừa tiếp tục cười ngây ngô.
“Kim JaeJoong! Uống sữa thì uống đi còn cười ngớ ngẩn cái gì! Em bị thương ở chân chứ có phải ở đầu đâu, tại sao lại có vẻ ngu đi thế?” YoonHo đứng bên cửa buồn cười nói.
Nghe câu nói của YoonHo, JaeJoong đột nhiên có cảm giác điều mà cậu thấy thiếu thiếu lâu nay đã trở lại. Sau đó liếc YoonHo một cái, tao nhã để sữa xuống.
“Jung YoonHo đáng ghét!” Nói xong lại nhào qua hết cấu véo lại vật lộn đánh nhau. Và tất nhiên cả hai lại quên đóng cửa.
Qua một hồi lâu, Park YooChun xuất hiện trước cái cửa không đóng, nhìn thấy tư thế của hai người, sau đó thản nhiên vào nhà, ngồi xuống sôpha, cầm lấy sữa JaeJoong vừa mới lấy ra, nhàn nhã nói, “Quả nhiên. Xa nhau đã lâu, đương nhiên đều ‘khát’.” Sau đó uống một ngụm sữa, lại nói, “Đã thật!”
Kết quả là, từ hai người ‘đánh nhau’ thành ba người ‘đánh nhau’.
~***~
Chương 24. . “Kim JaeJoong! Anh thích em, làm sao bây giờ? Anh yêu em, phải làm sao đây?”
JaeJoong và JunSu đều thi vào cùng một trường Đại học, hơn nữa hai người chơi với nhau từ bé, người nhà cũng mong hai đứa học cùng để có gì còn giúp đỡ nhau. Không ngoài dự đoán, cả hai đều trúng tuyển. JaeJoong bắt đầu chờ mong cuộc sống của một sinh viên Đại học, vì có JunSu bên cạnh nên sẽ chẳng cảm thấy xa lạ đâu.
Cậu cũng nghĩ đến YoonHo, chỉ là không biết nên suy nghĩ theo hướng nào. Có chút mơ hồ biết được đây là thứ tình cảm gì, nhưng cậu không suy nghĩ quá sâu, cũng không muốn nghĩ xem cảm giác của YoonHo đối với mình là như thế nào. Nhưng vẫn có chút muốn trốn tránh, bởi vì cậu nghĩ, có lẽ sẽ không có sau này, mà dù có sau này, thì giữa hai người cũng chẳng có một điều gì khác.
Chính là JaeJoong quên mất rằng tình cảm vốn dần dần tích luỹ, vì thế vẫn cùng YoonHo giống như trước, vẫn vô tư ở bên nhau, mãi cho đến gần ngày JaeJoong và JunSu khai giảng.
Ở nhà ga, cả hai gia đình của JaeJoong và JunSu liên tục dặn dò hai đứa nhỏ chuẩn bị lên tàu.
Kim phu nhân liên tục nói từ “Nhóc con”, đảm bảo đủ dùng cho cả một học kỳ.
Kim lão gia nói, “Ở ngoài chắc chắn không bằng ở nhà, con phải biết chăm sóc chính mình.”
Kim HeeChul nói, “Nhóc, hyung chờ tiết mục giải trí của em.”
JaeJoong thấy mắt có chút rơm rớm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên xa nhà. Sau khi xếp gọn đủ thể loại hành lý xong, JaeJoong cùng JunSu an vị chờ tàu chuyển bánh. JunSu hỏi, “JaeJoong, người yêu cậu không đến hả?” JaeJoong lập tức cho JunSu một chưởng, nhưng vẫn không kìm được nhìn về phía lối vào.
Tối hôm qua JaeJoong đã gọi điện thoại cho YoonHo báo ngày mai phải đi, nhưng không nói cụ thể thời gian, bởi vì cậu biết YoonHo không thể đến tiễn mình, mà trong tiềm thức cậu cũng không muốn YoonHo đến. Vì JaeJoong có cảm giác rất rõ ràng, nếu YoonHo đến sẽ có một đổi thay rất lớn xảy ra.
Đang lúc JaeJoong ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ như đang đi vào cõi thần tiên, đột nhiên có người kéo lấy tay cậu đi về phía WC. JaeJoong định thần lại mới nhìn rõ là YoonHo, ở trong lòng không ngừng nói với chính mình, Đến rồi đến rồi, rốt cuộc cũng đến đây!
YoonHo đem JaeJoong kéo vào WC, rồi ôm ghì lấy hôn thật sâu.
Nụ hôn lần này của YoonHo rất mãnh liệt, tựa như sợ người trong lòng sẽ biến mất, lúc đầu là nhấm nháp môi JaeJoong, sau đó đầu lưỡi luồn vào khoang miệng cậu, khuấy đảo, mút lấy đầu lưỡi mềm mại của JaeJoong.
JaeJoong cứ như vậy ngoan ngoãn để cho YoonHo ôm, cảm nhận mùi hương trên người anh mà cậu có chút tưởng niệm, còn để cho YoonHo hôn mình. Khi đầu lưỡi YoonHo xâm nhập vào miệng cậu, JaeJoong lại cảm nhận được hương vị của anh, có cảm giác như đang trở lại buổi sáng ấm áp mà hai người lần đầu hôn nhau. Sau đó JaeJoong nhắm mắt, dần dần đáp lại nụ hôn của YoonHo.
Hồi lâu, nụ hôn cũng kết thúc. YoonHo ôm chặt JaeJoong, vùi đầu vào cổ cậu, thanh âm có chút nghèn nghẹn vang lên.
“JaeJoong… Kim JaeJoong! Anh không biết, không biết vì cái gì, nếu không nhìn thấy em sẽ rất nhớ em, còn ở bên em sẽ rất vui vẻ. Từ khi sinh ra đến giờ anh chưa từng có cảm giác này với bất kỳ ai, anh cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là không kìm được mà cứ nhớ đến em. Anh nghĩ… hình như là anh thích em… hình như là anh yêu em mất rồi. Đáng lẽ anh phải thấy kỳ lạ, vì chúng ta đều là con trai, nhưng đến lúc anh ý thức được thì mọi sự đã định rồi, bản thân anh đã nhận định đó là em, làm sao đây? Kim JaeJoong! Anh thích em, làm sao bây giờ? Anh yêu em, phải làm thế nào đây?”
YoonHo nói xong, nhưng JaeJoong vẫn cứ im lặng thật lâu. Đến tận khi một hồi còi vang lên, báo hiệu thời điểm người đi tiễn phải xuống tàu, JaeJoong mới đưa tay lên ôm chặt lấy YoonHo.
“Jung YoonHo… YoonHo, chờ em được không?” JaeJoong nhẹ nhàng hỏi.
“Được!” YoonHo dứt khoát trả lời.
Không nói rõ là chờ gì, chờ câu trả lời của JaeJoong, hay chờ cậu 4 năm sau trở về. Nhưng YoonHo vẫn không chút do dự mà đáp ứng. JaeJoong hỏi liệu YoonHo có chờ được không, đây… cũng xem như một lời hứa hẹn đi.
“Thưa quý khách, đoàn tàu số 5 chuẩn bị khởi hành, xin mời người đi tiễn khẩn trương xuống tàu. Xin cảm ơn!” Từ trong loa truyền đến tiếng thông báo của nhân viên nhà ga.
YoonHo cuối cùng cúi xuống cắn lên tai JaeJoong, đúng vị trí cắn lần trước.
JaeJoong trừng mắt nói, “Jung YoonHo! Đáng ghét!”
Sau đó YoonHo mở cửa WC thảnh thơi đi ra không quay đầu, để JaeJoong một người ở lại.
JaeJoong xoa xoa vành tai bị YoonHo cắn có chút đau, nhìn vào gương mặt mình đang cong khoé môi cười trong gương mà mắng YoonHo,
“Đáng ghét! Biến thái! Cư nhiên… cư nhiên lại ở WC tỏ tình!”
JaeJoong trở lại chỗ ngồi, nhìn đến JunSu mang vẻ mặt “Tớ cái gì cũng biết nha” lại càng khó chịu.
Đoàn tàu chuyển bánh, hướng về Thanh Thành.
JaeJoong nhận được tin nhắn của YoonHo, mở ra đọc, liền mỉm cười.
“Kim JaeJoong! Nhà của anh còn rất nhiều sữa của em!”
(TBC)
Đúng đó chẳng lãng mạn j hết. (^///^)
ReplyDeleteĐọc Từ đầu đến iowf cứ cảm thấy bố cục truyện thực rõ ràng, từ ngữ đe hiểu nhưng lại ko suồng xã. nói chung là cảm thấy rất thoải mái để đọc.
Câu chuyện lại nhẹ nhàng cứ tịnh tiến, cảm thấy giốn như tùng ngày trôi qua vậy, nhớ đến chap trước cứ như là nghỉ đến chuyện hôm qua vậy. làm cho mình có chút hứng thú đối với tương lai, cố đoán xem sẽ xãy ra chuyện j, mà nghỉ lại hôm qua lại mỉm cười
( ui mình mới gia đình Hâm hâm.)
Yoon ca thổ lộ thiệt đáng yêu ah~~ XD
ReplyDelete