Monday, August 01, 2011

Những Tháng Ngày Tuổi Trẻ - Ch. 15 + 16

Tác giả: i丶takE

Dịch: Quick Translator

Chỉnh sửa: An Minh

Don't take it out without my permission



~***~


Chương 15. “Thôi bỏ đi, ai bảo em là vợ anh, đàn ông tốt thì phải biết nghe lời vợ!"


Hai người mua xong sơn, lại mua thêm tủ quần áo, giá sách, cùng một ít đồ dùng hàng ngày, sau khi về đến nhà thì dành cả buổi chiều để sơn tường. Đương nhiên trong khi làm việc, hai người ngoại trừ cãi nhau chính là cãi nhau, vì thế dính không ít sơn lên người. Nhưng JaeJoong thật là thông minh, trước khi bắt đầu sơn liền kiếm quần áo của YoonHo mặc vào, cho nên có dính sơn thì cũng là dính lên quần áo của YoonHo thôi.

……

“Ai~ cuối cùng cũng xong! Mệt chết mất!” JaeJoong ngồi phịch xuống sôpha, hạnh phúc nhìn căn phòng rực rỡ hơn rất nhiều so với lúc vừa đến, cho dù đây không phải phòng của cậu.

Nhìn JaeJoong ngồi trên sôpha, lại nhìn căn phòng hai người mất cả buổi chiều dọn dẹp sắp xếp, trong lòng YoonHo đột nhiên có một loại cảm giác thoả mãn. Để ý đồng hồ trên tường đã chỉ 5 giờ, vì thế đi qua kéo JaeJoong đứng dậy.

“Đi nào, tới siêu thị.”

“Cái gì? Siêu thị? Anh có bị nhầm không? Giúp anh dọn dẹp sắp xếp phòng mệt muốn chết lại còn bắt người ta đi siêu thị!! Không đi không đi không đi!” JaeJoong sống chết tóm chặt lấy sôpha không chịu đứng dậy.

“Lần này không mệt nữa đâu. Đi siêu thị mua đồ về tôi sẽ nấu cho cậu ăn, chứ trong tủ lạnh không có gì hết. Xe còn để ở chỗ bán sôpha, cũng không đi ra ngoài ăn được. Nào nhanh lên!”

“Không muốn không muốn! Đồ ăn anh làm liệu có ăn được không? Anh tự mình đi đi! Tôi không đi!”

Kết quả là, YoonHo và JaeJoong giằng co lôi kéo nhau mất 5 phút. Đương nhiên, cuối cùng là YoonHo thắng, sau đó hai người vui vẻ hướng siêu thị xuất phát. À không, JaeJoong là bị bắt buộc mà.

……

Nhìn thấy trên bàn bày một mâm đồ ăn đẹp mắt, JaeJoong nghi ngờ không biết có phải dù ăn hay không ăn thì hậu quả cũng đều giống nhau - chết luôn.

“Là anh làm? Ăn được? Tôi còn muốn giữ mạng để thi Đại học nhé.” Từ siêu thị quay về JaeJoong cứ hỏi mãi vấn đề này, bây giờ hỏi lần cuối để xác nhận. Vì YoonHo nhìn thế nào cũng không giống người đàn ông biết xuống bếp nấu ăn.

“Đã bảo một trăm lần rồi là cậu cứ yên tâm đi. Khi còn học ở Australia tôi có làm thêm ở một nhà hàng, có học được mấy chiêu của bếp trưởng. Tuy không đến mức chuyên nghiệp nhưng làm để cậu ăn thì thừa sức.”

Công việc làm thêm này không phải vì nhà YoonHo thiếu tiền mà vì lúc đó hắn thấy quá nhàm chán. Trường của hắn ở Australia rất tốt, nhưng đồ ăn của căng-tin trường đôi khi làm YoonHo buồn nôn, từ sau khi thử qua đồ ăn của nhà hàng kia thì thấy rất ngon, cho nên mới xin vào đó làm

“Hừ! Bệnh tự kỷ biến thái của anh vừa tăng thêm ba cấp đấy! Để tôi nếm thử đã mới biết được.”

JaeJoong cẩn thận ăn một miếng, YoonHo vẻ mặt rất chi là chờ mong hỏi đồ ăn thế nào.

“Uhm… cũng không tồi. Nhưng cần cố gắng nữa mới hợp khẩu vị của Kim đại gia.” JaeJoong ra vẻ đại gia nói. Kỳ thật đồ ăn rất ngon, nhưng không đời nào cậu nói ra đâu, mất công làm cho YoonHo đắc ý.

~***~

Từ cái ngày JaeJoong giúp YoonHo sửa sang lại nhà hắn, quan hệ của hai người cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Ừ nhưng mà, cũng không hẳn là đúng. Vì YoonHo thường đi tìm JaeJoong, hai người vẫn như trước vừa thấy mặt là cãi nhau, một chút việc cỏn con cũng tranh chấp. Về phía YoonHo, hắn hoàn toàn đem chuyện này trở thành một loại niềm vui trong cuộc sống.

Đôi khi Kim JunSu bên cạnh cũng không chịu nổi hai người này. Tuổi hai người cộng lại cũng phải 40 rồi, thế mà cứ cãi nhau không ngừng, lại còn rất hăng hái, hệt như trẻ con. Còn tranh cãi cả những chuyện ấu trĩ như là gà có trước hay trứng có trước, phụ nữ sinh ra trước hay đàn ông sinh ra trước, Jung YoonHo quyến rũ hơn hay Kim JaeJoong quyến rũ hơn.. vv… Tóm lại là rất nhiều vấn đề, có cả những vấn đề mà đến trẻ con cũng không thèm thắc mắc.

Mỗi lần đều là YoonHo thắng, còn JaeJoong thì vì bị đùa giỡn mà mặt đỏ đến độ muốn bỏ chạy. Bởi vì mỗi khi đến lúc cần chấm dứt tranh cãi thì YoonHo đều nói, “Thôi bỏ đi, ai bảo em là vợ của anh. Đàn ông tốt phải biết nghe lời vợ!”

Tuy JaeJoong dù có bị JunSu bức chết cũng không chịu thừa nhận chuyện tình cảm với YoonHo, vì căn bản là không có. Nhưng JunSu cũng không thèm đi truy vấn nữa, những hành động thường ngày của hai người trong mắt JunSu đã được tự động lý giải là tán tỉnh lẫn nhau.

Đôi khi YoonHo sẽ đứng trước cửa lớp chờ JaeJoong tan học, sau đó sẽ có người chạy đến trước mặt hai người nói, “Hai người nhất định phải hạnh phúc nhé!”, YoonHo sẽ ôm lấy JaeJoong, cười rạng rỡ trả lời, “Cám ơn! Chúng tôi đều rất yêu nhau!”… khiến cho hiểu lầm đối với chuyện tình cảm của hai người càng lúc càng lớn. Còn JaeJoong mỗi lần như thế đều ngắn gọn rõ ràng nói với YoonHo đúng một chữ.

“Biến!!!”

Cứ như vậy ở bên nhau, bất tri bất giác, đến một ngày, JaeJoong phát hiện ra hai người đã quen biết nhau được ba tháng. Hôm nay, YoonHo lại đến tìm cậu, bảo là phải mời cậu ăn cơm.

“Anh có âm mưu gì? Tự nhiên mời tôi đi ăn cơm.” Yên vị trên xe rồi JaeJoong mới hỏi.

“Bảo bối à, không có việc gì thì không được mời em ăn cơm sao? Ngày 6 tháng sau em đi thi Đại học đúng không? Chỉ còn 2 cuối tuần, xem như anh động viên em đi.”

“Biến! Đã bảo không được gọi tôi là “bảo bối”. Mà cũng không cần anh lo lắng, Kim lão gia, Kim phu nhân với Kim HeeChul nhà tôi có lo lắng gì đâu. Thi Đại học đối với tôi là chuyện nhỏ.” JaeJoong nhàn nhã ăn gì đó, đương nhiên không đem chuyện thi Đại học thành vấn đề.

“Em định thi vào trường ở đâu?”

“Uhm… nếu thi vào trường ở xa thì thể nào cũng vị Kim lão gia với Kim phu nhân cằn nhằn, còn thi vào trường ở gần quá thì chẳng khác gì học ngay trước cửa nhà cả. Tôi chọn trường ở Thanh Thành, đi tàu hoả cũng chỉ có 5-6 giờ, cũng không xa lắm.”

“Ai… thật đáng tiếc. Em đi rồi xem như anh mất đi một niềm vui lớn. Chậc chậc…”

“Thế sao? Jung tiên sinh, thật có lỗi.” JaeJoong nghiến răng nói.

“Thôi em không cần áy náy đâu, anh có thể chịu đựng được.” YoonHo rất là cảm khái nói.

“Biến!”

~***~

Chương 16. “Yah Kim JaeJoong! Không làm khó anh không chịu được sao?”

Thời gian trôi qua rất nhanh…

Đảo mắt đã qua 2 cuối tuần, JaeJoong đã thi vào Đại học xong rồi. Thời điểm thi môn cuối cùng, JaeJoong đột nhiên có chút buồn phiền. Bạn cùng lớp, thầy cô giáo... tất cả đều sắp phải chia tay. Nhưng khi đi ra cổng nhìn thấy Kim JunSu, hết thảy thương cảm hồi nãy đều biến mất. Buồn cái gì phiền, mình vẫn còn JunSu cơ mà.

Nhớ lại hồi đầu tháng ba, thầy giáo ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp là một vị đã hơn 50 tuổi. Có buổi học, JaeJoong phát hiện thầy còn chưa kéo khoá quần, liền quay sang nói với JunSu ngồi bên cạnh.

Không ngờ JunSu sau khi nhìn đến quả thật khoá quần thầy chưa kéo thật, liền lanh mồm lanh miệng giơ tay nói, “Thưa thầy, ‘cửa của thầy’ còn chưa đóng.”

Mà cửa phòng học lúc ấy cũng chưa đóng thật, nên thầy giáo tưởng JunSu đang nói cửa lớp, liền đáp. “Thầy biết rồi, để đó còn chào đón thanh tra trên tỉnh lát nữa về thăm.”

Câu nói này của thầy khiến JaeJoong cùng JunSu nằm luôn xuống bàn vì cười.

JaeJoong nghĩ nghĩ, cậu còn có JunSu, không phải sao, cậu và JunSu vẫn sẽ học cùng trường, vẫn sẽ cùng nhau quậy phá.

~***~

Vừa thi Đại học xong nên gia đình cũng thoải mái trong chuyện quản lý đi rất nhiều, thế nên một tối nọ, JaeJoong cùng JunSu quyết định đến một nơi vẫn muốn đi mà chưa được đi bao giờ - quán bar, để “khám phá”.

Hai người cứ thế đi vào địa phương có thể khiến kẻ khác điên cuồng sa đoạ.

Trong quán bar trang hoàng cũng khá ấn tượng, đèn khá mờ, còn những người trên sàn nhảy thì vô cùng high, con gái thì ăn mặc hở hang, con trai thì hành vi phóng đãng. Đâu đâu cũng ngập mùi khói thuốc. Trong thoáng chốc, JaeJoong ngẩn ngơ nhớ đến mùi hương thanh nhẹ trên người YoonHo.

Sau khi vào hẳn trong, JaeJoong và JunSu có cảm giác như ở đây với bên ngoài không phải cùng một thế giới. Hai người vừa đi đến quầy bar, trên bục giữa sân khấu chợt xuất hiện một người cao giọng nói.

“Hey mọi người! Đã đến giờ vàng rồi, tiếp theo sẽ là phần biểu diễn của nhân vật chính hôm nay của chúng ta!"

Tất cả đèn đều bị tắt, chỉ còn đúng một ngọn đèn sân khấu xoay chiếu xung quanh, khiến mọi người đều hưng phấn hét lên. Sau một đoạn nhịp trống dồn dập, ánh đèn chiếu thẳng vào một người con trai. Vì người đó đưa lưng về phía JaeJoong và JunSu nên hai người chỉ nhìn được phía sau của anh.

Cả JaeJoong và JunSu đều cảm thấy thân ảnh đó rất quen thuộc. Đột nhiên JunSu nhận ra, “Í, JaeJoong à, đó không phải bạn trai của cậu hay sao.”

Nghe thấy lời của JunSu rồi nhưng JaeJoong không có phản ứng gì, bởi vì cậu đã bị Jung YoonHo đang nhảy trên sân khấu làm cho rung động. Một YoonHo thu hút như thế, so với tất cả những dáng vẻ cậu từng nhìn thấy ở anh từ trước đến nay, hoàn toàn khác biệt.

Mà YoonHo trên sân khấu lúc này lại thật bất đắc dĩ. Vốn cùng đối tác đến đây bàn chuyện hợp tác, ai ngờ đến tên Park YooChun cũng ở đây, lại được ‘vinh hạnh’ chọn làm người nhảy chính hôm nay. Dưới sân khấu, YooChun đang cười đầy gian trá. Hừ, Park YooChun, xem ra lần trước chỉnh cậu vẫn chưa đủ, cứ chờ đấy.

“JaeJoong à, cậu quá giỏi đấy. Có được người đàn ông cực phẩm như vậy làm người yêu.”

“Ừ, đúng thế, là cực phẩm.” Đột nhiên cảm thấy không thích hợp, “Không đúng! Kim JunSu! Đã bảo một trăm lần với cậu là anh ta không phải người yêu của tớ!”

Biểu càm của JunSu rất rõ ràng nói lên bốn chữ “Đừng có giả vờ” khiến JaeJoong tức giận vớ luôn một ly nước trên quầy, cũng không thèm xem đó là gì mà uống hết sạch.

“Ựa.. gì.. gì mà cay thế này! JunSu à, tớ chóng mặt quá. Cậu đừng có lắc nữa.” JaeJoong có chút lảo đảo nói.

“Này, JaeJoong, JaeJoong! Cậu đừng có ngất nha. Cậu nặng thế này tớ không cõng về được đâu.” JunSu vừa đỡ JaeJoong đang nghiêng ngả vừa nghĩ, thế này về nhà làm sao đây, dì Kim chém không được JaeJoong thể nào cũng chém mình T^T Đột nhiên thoáng thấy YoonHo đang đi xuống đài, vội gọi to, “YoonHo hyung, YoonHo hyung!! Jung.Yoon.Ho!”

YoonHo quay đầu liền nhìn đến JunSu vừa đỡ JaeJoong lảo đảo vừa vẫy mình như điên.

“JunSu? Đây là… JaeJoong? Sao hai em lại ở đây? JaeJoong làm sao vậy?” YoonHo đưa tay đỡ JaeJoong.

“JaeJoong uống nhầm một ly không biết là gì liền thành thế này. Còn hyung, sao hyung lại ở đây?” JunSu có chút ‘quên’ JaeJoong, hỏi ngược lại YoonHo.

“Không có gì, hyung đến bàn chuyện làm ăn thôi, đối tác hẹn ở trong này. Thế các em thi cử thế nào?” Mải nói chuyện, YoonHo không để ý JaeJoong đã…

“Cũng tốt lắm, đề không qua khó… A!” Không phải kinh ngạc với tiếng hét của JunSu làm gì, chẳng qua là JaeJoong nôn lên người YoonHo mà thôi ~.~

“Yah Kim JaeJoong! Em không làm khó anh không chịu được sao? Uống say còn nôn lên người anh nữa!” YoonHo có chút dở khóc dở cười nhìn JaeJoong đã ngủ mất.

(TBC)

2 comments:

  1. cảm động quá ah, Appa nấu cho umma ăn à. Quà này đúng là ko tầm thường.

    ReplyDelete
  2. Yoon ca bây giờ chịu khổ, sau này hưởng phúc ah~ ;D

    ReplyDelete