Thursday, August 04, 2011

Hoa Phượng Hí Long - Ch. 3

Tác giả: 祁珈

Dịch: Quick Translator

Chỉnh sửa: An Minh


Lưu ý: Tên một số nhân vật đã được thay đổi

Don't take it out without my permission

~***~


Chương 3.

Cuộc họp bí mật của tổ “Hái hoa hành động”…

“Bổng lộc hàng năm của triều đình nhiều như vậy, nuôi đám sâu gạo các người để làm gì không biết!” YunHo đứng ở trước phòng, kích động nói, “Chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong! Từ nay về sau ta làm sao trọng dụng các ngươi được nữa?!”

“Hoàng thượng,” KyuHyun bực bội nói, “Triều đình nuôi chúng thần là để giúp ngài xử lý việc quốc gia đại sự, chứ không phải để giúp ngài đi tán gái…”

“Huống chi, người này còn không phải ‘gái’…” ChangMin cắn một miếng táo, tức tối nói.

“Các ngươi còn mặt mũi mà nói à?” YunHo càng căm phẫn hơn, “Từ năm mười sáu tuổi đăng cơ đến nay, ta đi tán tỉnh người ta được mấy lần hả? Ta bình định chiến loạn, cải cách quốc sách, dễ dàng lắm đấy! Hiện tại quốc thái dân an, ta cũng không dễ gì mà gặp được người mình thích. Trời đã không phụ ta rồi, các ngươi còn không nhanh chóng giúp ta tìm cách?”

“Chuyện này đâu cần nghĩ cách?” KyuHyun vuốt cằm, “Người bình thường không nói làm gì, nhưng ngài là Hoàng thượng! Ngài muốn thích ai thì cứ thích, nam hay nữ gì cũng được. Nhưng mà… ngài muốn con nhà người ta cũng ‘biến thái’ như ngài, thì cũng khó đấy…”

“Còn muốn chúng thần nghĩ cách giúp ngài bức người ta trở nên ‘biến thái’…” ChangMin ném hạt táo đi, lại vớ lấy quả chuối tiếp tục ăn, “Chính là gián tiếp huỷ hoại chúng thần…”

“Ta mặc kệ!” YunHo đặt mông xuống ghế, bắt đầu giở tính trẻ con ra, “Chưa có được JaeJoong ta sẽ không quay về, ai muốn làm Hoàng thượng thì đi mà làm…”

“Được!” KyuHyun nhanh chóng tiếp lời, “Ngài không muốn làm vua thì có người quá mừng ấy chứ. ChangMin, lập tức dùng bồ câu đưa tin, nói Hoàng thượng muốn từ ngôi, cho ai đó đã may sẵn long bào chuẩn bị đăng cơ đi.”

Nghe KyuHyun nói vậy, YunHo không còn cách nào khác, đành quay qua SungMin nói, “SungMin, bọn họ không quan tâm ta, ngươi hẳn là cũng không bỏ rơi ta đi….”

“Biện pháp thì không phải không có.” SungMin chậm rãi nói, “Ngài trước tiên phải tìm hiểu được mẫu người mà đường huynh của thần thích là như thế nào.”

“Đúng đúng!” YunHo như có thêm hy vọng, “Mẫu người cậu ấy thích là…”

“Tài hoa, trí tuệ, dũng cảm, quyết đoán.”

“Ha——” ChangMin ném vỏ chuối, lại cầm lấy một chùm nho, “Hoàn toàn không phải trò đùa đâu.”

“Ngươi biến đi!” YunHo lườm ChangMin, “Mấy cái đó ta đều có hết!”

“Vậy ngài hãy nghĩ cách làm sao để thể hiện đi.” SungMin nói, “Ngày mai chính là Tết Trùng cửu, buổi tối có hội du viên, nếu ngài có thể biểu hiện xuất sắc trong các hoạt động ở đó, đường huynh của thần nhất định càng thêm hảo cảm với ngài!”

“Tốt lắm!” YunHo tràn đầy ý chí chiến đấu, “Các ngươi hãy chờ xem nhé!”

“Thôi xong!” ChangMin lắc đầu, “Lại phải đi theo xử lý cho coi.”

***

“SungMin, tiền đem đủ chưa?” KyuHyun hỏi.

“Hai vạn lượng hoàng kim lấy từ quốc khố hôm qua đã đổi hết thành bạc vụn rồi, thừa tiền mua cả cái hội này ấy chứ.”

“Tốt!” KyuHyun quay qua ChangMin, “ChangMin, ăn đã no chưa?”

“Cơ bản là no rồi, đối phó hơn chục cao thủ lẫn chục tên tép riu cũng không có vấn đề. Nhưng lát nữa ra ngoài phải cho ta mua đồ ăn vặt đấy.”

“Biết rồi.” KyuHyun sốt ruột gật đầu, “Hơn nữa với người túc trí đa mưu như ta, đảm bảo hôm nay không có gì đại loạn đâu.”

“Vậy chúng ta xuất phát.” SungMin tiến lên trước.

Ba người đi đến cửa, nhìn thấy YunHo đã thay đổi y phục đang lo lắng nhìn quanh, trông thấy ba người hắn liền lập tức chạy lại hỏi, “Sao chậm thế? Nhanh xem xem trang phục này thế nào?”

Ba người cẩn thận đánh giá YunHo, trường sam (áo dài) màu vàng làm nổi bật khí chất cao quý của hắn, trên đai lưng bằng gấm cũng cùng màu lại điểm một khối bảo thạch xanh biếc, khiến cả người trông rất có thần thái.

“Anh tuấn!” KyuHyun nói.

“Hiên ngang!” SungMin nói.

“Duyệt!” ChangMin nói.

Chưa kịp tỏ vẻ vui sướng, mắt YunHo đột nhiên mở to, nước miếng chuẩn bị chảy… nhìn theo hướng nhìn của hắn, thì thấy JaeJoong đang từ từ đi tới.

Áo dài bằng lụa mỏng nhẹ bay trong gió, tóc đen buông trước ngực… xinh đẹp đến mức khiến người khác thấy khó thở.

JaeJoong đến bên YunHo, tỉ mỉ quan sát rồi buông lời, “Tục khí (Tầm thường).” Nói xong liền quay người đi ra cửa.

“Cậu ấy nói gì…” YunHo mơ mơ màng màng.

“JaeJoong bảo.. Thú vị.” KyuHyun vội vàng nói, sợ YunHo đòi về thay quần áo nữa thì lằng nhằng, sau đó lôi YunHo cùng hai người kia xuất môn.

Trên đường đúng là rất náo nhiệt, người người qua lại nhộn nhịp, nơi nơi giăng đèn kết hoa.

YunHo đi sát JaeJoong, sợ cậu bị người khác va phải, KyuHyun, SungMin cũng theo sát. Cuối cùng là người phụ trách khiêng tiền – ChangMin, vui vẻ không ngừng dùng bạc mua đồ ăn vặt của các hàng quán hai bên đường.

Lúc này, ở một sân khấu dựng ven đường đang tổ chức thi đối, YunHo nghĩ đến hai từ ‘tài hoa’, lập tức hưng phấn nói với JaeJoong, “JaeJoong, ta đi lên thi, thắng được cái quạt gấm kia tặng cho cậu nhé?”

“Đừng có thua mất cả quần là được.” JaeJoong đầy vẻ nghi ngờ.

YunHo tung người nhảy lên sân khấu, cao giọng nói, “Ta muốn tham gia!”

“Được.” Tài tử A nói, “Hảo sơn hảo thuỷ hảo phong quang.” (Núi đẹp sông đẹp phong cảnh đẹp)

“Hảo bạc hảo thấu hảo thư sảng (Thật bạc thật trong thật sảng khoái?)” YunHo vừa dứt lời, giám khảo lập tức cười phát sặc.

“Đối hay lắm!” KyuHyun vội vàng tiếp lời, “Núi ở GwangJu được bao phủ trong làn sương bạc, sông ở GwangJu trong sáng như thủy tinh, phong cảnh GwangJu khiến người ta vui vẻ sảng khoái, chỉ mấy chữ mà có thể miêu tả cảnh vật được như vậy, quả thực tuyệt diệu!”

Lời của KyuHyun khiến toàn bộ khán giả rầm rầm ủng hộ.

“Đến lượt ta lĩnh giáo công tử.” Tài tử B, “Nhân tăng tuế nguyệt niên tăng thọ.” (Người thêm năm tháng năm thêm thọ)

“Xuân mãn y khâm hương mãn nhân. (Xuân đầy vạt áo hương đầy người)” YunHo nói xong, còn không quên liếc mắt đưa tình với JaeJoong.

“Đối hay lắm!” KyuHyun lập tức giải thích, “Câu này miêu tả một vị tuyệt thế giai nhân, trong mông lung để lộ ra một tia bí ẩn, khi lại gần thì tả y phục của nàng khiến người khác mộng tưởng vô tận, thật sự rất cao minh!”

“Quả nhiên là cao nhân.” Tài tử C tiếp lời, “Tọa nam triêu bắc cật tây qua, bì vãng đông phóng” (Ngồi ở Nam ngoảnh nhìn Bắc ăn Tây qua (dưa hấu), vỏ ném sang Đông)

“Tòng thượng vọng hạ khán mĩ nữ, khước thị sửu nam!” (Từ trên nhìn xuống nhìn mỹ nữ, hoá ra lại là sửu nam (đàn ông xấu)) YunHo tự tin tràn đầy.

“Đối hay lắm!” KyuHyun lập tức nói tiếp, “Tả hữu đối xứng, âm bằng âm trắc rõ ràng, vốn là khát vọng quay lại như ngày xưa, không nghĩ đến chỉ còn là thất vọng, qua bao nhiêu thăng trầm, chỉ còn lại dư vị của tiếc hận bao năm!”

Giám khảo cũng vô cùng bội phục, “Ta tuyên bố, quán quân là vị công tử này.”

YunHo cầm quạt gấm vui vẻ đưa cho JaeJoong, nhìn bàn tay nhỏ bé của cậu phe phẩy chiếc quạt mình thắng được, khỏi nói có bao nhiêu vui sướng.

“KyuHyun, ngươi vất vả quá!” SungMin lau mồ hôi trên trán KyuHyun, vẻ mặt đầy thương cảm.

“Cũng may là gặp nguy nhưng không sao.”

“Ta muốn chơi Đoán chữ!” YunHo lại nghĩ đến hai từ ‘trí tuệ’, vội vã đi đến sân khấu chơi đố chữ.

“Cái gì như tấm vải không đứt?” Giám khảo hỏi.

“Thác nước!” SungMin vội vàng nhỏ giọng nhắc, “Là thác nước.”

“Vải thô.” Đáng tiếc YunHo nghe không rõ.

“Sai!” Giám khảo lại hỏi, “Một người rơi xuống sông, nhưng tóc không ướt, là vì sao?”

“Người trọc đầu.” SungMin nhanh chóng hỗ trợ, “Là người trọc đầu.”

“Lược.” YunHo nói, “Không mang lược theo.”

“Sai!” Giám khảo nói, “Cơ hội cuối cùng đây: Trên cây có một con khỉ, dưới tàng cây có một con khỉ, tổng cộng mấy con?”

“Hai!” SungMin hét lên. “Hai con!”

“Ngốc!” YunHo lườm cậu ta một cái, “Đếm thế thì nói làm gì? Tám con!”

“Sai! Bị loại!”

YunHo buồn bực xuống sân khấu, dè dặt liếc nhìn JaeJoong một cái, vẻ mặt của JaeJoong rất chi là ‘Ta biết trước sẽ như vậy rồi.’

YunHo rất không cam lòng, lại đi đến sân khấu đang tổ chức trò chơi ‘Người dũng cảm’, vô cùng tự tin nói, “Ta muốn tham gia!”

“Được lắm!” Giám khảo nói, “Nuốt ếch sống, hôn rắn hổ mang, vào chuồng sư tử, đánh nhau với cá sấu ăn thịt người, ngươi chọn cái nào?”

“Ta chọn…” YunHo nghĩ nghĩ, “Thôi ngươi tự chọn mà chơi đi.”

Nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh, chỉ thấy JaeJoong tóm lấy con rắn hổ mang đưa lên môi hôn một cái, rồi bình tĩnh nói với giám khảo, “Đưa phần thưởng ra đây.”

Tất cả khán giả đều ngây người.

YunHo hoàn toàn không thể tin nổi cũng ngẩn người, tinh thần nhanh chóng sa sút.

JaeJoong lại vô cùng vui vẻ, nhìn thấy phía trước đang tổ chức cuộc thi Nín thở lâu, liền kích động chạy đến báo danh.

“Những người tham gia chú ý, nhất định không được hít thở, ai nhịn thở lâu nhất sẽ thắng được cái gương kia.” Giám khảo hô, “Chuẩn bị… Bắt đầu!”

JaeJoong mím chặt môi, mũi cũng ngừng thở, liều mạng kiên trì. Dần dần, đã có rất nhiều người bỏ cuộc nhưng JaeJoong vẫn không chịu thua, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vì nhịn thở mà đỏ bừng, trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cậu vẫn kiên cường không chịu thở.

SungMin đứng bên sốt ruột nói, “Xem ra đường huynh ta rất muốn thắng cái gương kia, nhưng mà huynh ấy chưa từng luyện qua bế khí, nhỡ thiếu dưỡng khí rồi ngất xỉu thì làm sao?”

YunHo nghe xong liền xông lên, một tay ôm lấy eo nhỏ của JaeJoong, không do dự hôn lên môi cậu, đem dưỡng khí truyền qua cho JaeJoong lúc này đang sắp ngất. Nhìn thấy cảnh này, người không biết còn tưởng đây chính là một đôi nam nữ yêu nhau, lập tức vang lên một loạt tiếng hò hét cổ vũ từ phía khán giả.

Tiếng chuông vang lên, trận đấu kết thúc, giám khảo phải vất vả lắm mới lôi được YunHo ra, rồi cầm gương đưa cho JaeJoong, “Rất lãng mạn… chiếc gương này thuộc về ngươi.”

JaeJoong bị YunHo hôn đến môi cũng đỏ lên, tức giận mở to mắt, hét lên với YunHo, “Ngươi.. ngươi.. ngươi làm cái gì thế hả??? Ta làm sao còn dám ra đường gặp người khác!” 

“Ta chỉ sợ cậu thiếu dưỡng khí bị ngất thôi…” YunHo thoả mãn cười nói, “Ta chỉ có ý tốt…”

“Hừ… ý tốt? Vậy ngươi đẩy lưỡi vào miệng ta làm gì???”


(TBC)

4 comments:

  1. Người không tài hoa, trí tuệ, võ công lại tầm thường như Yunho lại có thể làm vị đế vương anh mình thần võ mà dân chúng ca tụng, đất nước an cư lạc nghiệp hay sao? Mãi lo tán trai không thành, nhưng thấy Jaejoong cũng có chút cảm động tựa hồ như cảm giác ngọt ngào khi đi đằng sau Yunho và nhìn vóc dáng cao to của ai kia.

    Buồn cười nhất là 3 vị quân cơ đại thần kia, chỉ giỏi ăn xong bỏ chạy không trả tiền. LOL.

    ReplyDelete
  2. không hiểu sao khi đọc đến đoạn Yun đi thi đối thơ ta lại nghĩ ngay đến cái cảnh Tiểu Yến Tử đi học trong Hoàn Châu cách cách ấy, bạn Jung ah, bạn như thế mà cũng làm vua được thì đúng là quá giỏi đi.

    ReplyDelete
  3. fic nào của bạn edit cũng hay hết à ^^
    đang bận học thi mà ngồi đọc lun cả 1 buổi chiều he he
    Mong chap mới của bạn

    ReplyDelete
  4. Ôi trời, em thề với chị là em đã ngồi vật ra khi đọc mấy câu đối của Yunho, đối kiểu đó mà cũng đối cho được nữa.

    Câu đối 1: Hảo + danh từ chỉ phong cảnh, cái kết phong cảnh = sơn + thủy. Câu đề không quá khó, vậy mà Yunho lại đối trớt quớt về nghĩa và âm vực, đối là bằng trắc bằng (thất ngôn), trong khi Yunho lại chơi thể tự do *cười bò*

    Câu đối 2: Em nghĩ, ghi là "Người thêm năm tháng thêm thọ tuổi" thì rõ nghĩa hơn, hen chị ^^
    Nhân >< Xuân, Tăng >< Mãn thì ok đó, nhưng Tuế nguyệt >< Y khâm thì tệ quá chừng, đúng là làm vua được thiệt giỏi, kiểu này em nghi chắc Kyuhyun phê tấu, còn Yunho ngồi đóng mộc quá x'))

    Câu đối 3: Cho em lạy 3 lại, người ta ra đề Đông Tây Nam Bắc, thì chí ít mình cũng phải đối Xuân Hạ Thu Đông chứ, ai đâu mần Thượng Hạ Mỹ Sửu, ôi~

    Ahhhhhhh~ câu hỏi cuối của Jaejoong dễ thương quá, hỏi mà không ngượng sao trời, em nghe mà đỏ cả mặt đây này~

    Bộ này chị biên đỉnh quá, nó làm em phải đọc từng chữ chứ không dám lướt mắt, câu từ không quá dài cũng không quá ngắn, ngắt câu rất đúng lúc. Tuy từ ngữ không bóng bẩy hoa lệ (có lẽ do truyện hài), nhưng âm vần rất tuyệt, đọc hết một câu không có cảm giác hẫng nhịp, điều này chứng tỏ chị rất chăm chút văn án, mà rất ít người có được sự kỹ lưỡng đó.

    Chị, ngày lành, ngày vui vẻ, ngày may mắn, hehe~

    ReplyDelete