Thursday, August 04, 2011

Hoa Phượng Hí Long - Ch. 2

Tác giả: 祁珈

Dịch: Quick Translator

Chỉnh sửa: An Minh


Lưu ý: Tên một số nhân vật đã được thay đổi

Don't take it out without my permission

~***~


Chương 2.

Buổi trưa hôm sau, JaeJoong mang theo YunHo, KyuHyun, SungMin, ChangMin một hàng năm người đi tới bên bờ sông, thuê một chiếc thuyền, sau đó hướng ra giữa mênh mông sóng nước.

JaeJoong tựa vào lan can đầu thuyền, nhàn nhã thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông, YunHo đứng bên, một tay cầm dù giúp cậu che nắng, một tay không ngừng quạt mát cho cậu.

Có điều JaeJoong cố tình không thèm cảm động, chỉ lo ngắm cảnh, không đoái hoài gì đến YunHo.

“Tình cảnh hiện giờ là làm sao?” ChangMin tò mò hỏi.

“Đệ làm Ngự tiền hộ vệ cái kiểu gì vậy?” KyuHyun nhìn ChangMin đang không ngừng ăn điểm tâm, bất đắc dĩ nói, “Hoàng thượng suy nghĩ cái gì, chuẩn bị làm gì, làm được hay không được đệ cũng không quan tâm à?”

“Ta chỉ phụ trách bảo hộ an toàn của Hoàng thượng thôi.” ChangMin lại cầm lấy một cái bánh quế hoa, “Kim thiếu gia kia nhìn yếu ớt như vậy, căn bản không thể thương tổn tới Hoàng thượng.”

“Hừ, vậy là đệ không biết thực lực của đường huynh ta.” SungMin bĩu môi, “Sở trường của đường huynh là giết người bằng vũ khí vô hình, xem tình hình hiện tại, Hoàng thượng có bảy phần hồn thì xem chừng đã mất sáu phần rưỡi rồi.”

“Đó là võ công gì vậy?” ChangMin vẫn chẳng để tâm.

“Mị công!” KyuHyun lườm ChangMin một cái, “Chuyên môn đối phó loại đầu gỗ như đệ.”

“Này, Cho KyuHyun!” SungMin nhìn về phía YunHo, “Ngươi nói xem, Hoàng thượng có thật sự coi trọng đường huynh của ta không?”

“Cậu nói thử đi.” KyuHyun hỏi lại, “Kể từ ngày Hoàng thượng đăng cơ đến nay, đã từng đối với ai hết lòng như vậy chưa?”

“Nhưng mà… có chút không ổn…”

“Có ổn hay không cũng là chuyện của Hoàng thượng. Là vua một nước, Hoàng thượng nói được thì ai dám nói không? Chúng ta chỉ cần để ý tâm ý của ngài thôi, giúp Hoàng thượng chinh phục đường huynh cậu là được.”

“Đây chính là vấn đề khiến ta đau đầu đây.” SungMin vẻ khó xử, “Đường huynh ta không dễ chinh phục đâu.”

“Yên tâm yên tâm, mọi người sẽ đồng tâm hiệp lực giúp Hoàng thượng.”

Lúc này, thuyền đột nhiên lắc lư, JaeJoong mất trọng tâm lảo đảo, YunHo thấy thế, vội vàng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của JaeJoong, tay vừa trắng vừa mềm khiến YunHo nâng niu nắm mãi không buông, JaeJoong muốn rút nhưng rút không ra, đành trừng mắt nhìn YunHo đang cười đầy vẻ lưu manh, “Ngươi sờ đủ chưa hả?”

“Chưa…” YunHo lợi dụng thuyền tiếp tục chao đảo mà dựa sát vào, nhìn gương mặt tức giận của JaeJoong nói, “Bộ dáng giận dữ của cậu rất đáng yêu.”

“Nhà thuyền, cập bờ!” JaeJoong bực dọc gọi to, “Ta đói bụng, muốn ăn cơm.”

“Ăn cơm?” ChangMin lập tức kích động đứng lên, “Đi đâu ăn?”

“Di Hồng lâu.” JaeJoong cố ý nói.

“Là chỗ nào?” KyuHyun cảm thấy có chút không ổn.

SungMin mặt méo xệch, “Là kỹ viện!”

***

JaeJoong thản nhiên đi phía trước dẫn đầu, YunHo bám sát cậu một tấc cũng không rời, ChangMin ung dung đi phía sau chủ tử, còn SungMin và KyuHyun thì có vẻ bất an… Năm người ai cũng có tâm tư riêng đi vào kỹ viện bậc nhất ở GwangJu - Di Hồng lâu.

Năm nam nhân anh tuấn đồng thời xuất hiện, lập tức truyền đến một trận xôn xao. Tú bà tươi cười chạy đến trước mặt năm người, vẻ nịnh bợ nói, “Ai nha… các công tử đại giá quang lâm, thứ lỗi cho không nghênh đón từ xa…”

“Mama, các vị này đều là khách quý từ kinh thành tới, bà cứ đưa các cô nương xinh đẹp nhất đến hầu hạ, chỉ cần cao hứng thì bao nhiêu bạc họ cũng không tiếc.” JaeJoong không nhanh không chậm nói.

“Đây là chỗ nào?” YunHo còn không hiểu ra làm sao, “Tại sao a hoàn tiếp khách đều ăn mặc hở hang như vậy?”

JaeJoong vẻ mặt đầy hoài nghi, “Ngươi chưa từng tới đây?”

YunHo thành thật lắc đầu, “Chưa…”

“Vậy thì càng nên mở mang kiến thức một chút.” JaeJoong đi lên lầu hai, “Mama, cho chúng ta một phòng hảo hạng nhất.”

“Được!” Giống như nhìn thấy thần tài, giọng nói chói tai của tú bà càng cao chót vót, “Xuân Hoa, Thu Nguyệt, Hạ Liên, Đông Mai! Nhanh ra đây đón khách quý!”

Năm người vừa ngồi xuống, mấy cô nương xinh đẹp lập tức ùa ra, như bạch tuộc cuốn lấy đám YunHo, “Công tử~ Tiểu nữ nhớ ngài muốn chết luôn à~”

JaeJoong chỉ nhếch môi cười lạnh nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, khí chất lạnh lùng trên người cậu khiến cho không cô nương nào dám tiến lại gần. YunHo thì xuất hết các thế võ mình biết để tránh cô nương đang bám chặt lấy hắn, sau đó ghé sát vào JaeJoong, vẻ thần bí nói, “Chúng ta đi thôi. Người ở đây giống như bị thần kinh vậy…”

“Đi á?” JaeJoong nhìn YunHo, “Trò hay còn chưa bắt đầu mà.”

“Có trò vui để xem à?” YunHo hỏi, “Hay là bỏ đi? Chúng ta đi tìm chỗ nào yên tĩnh để tâm sự một chút…”

“Sao ngươi lại kỳ quái như vậy?” JaeJoong vươn tay cầm lấy quạt, “Mấy cô nương xinh đẹp lại không cần, đi theo một nam nhân như ta làm cái gì?”

“Ta thích cậu mà…” YunHo vẻ lấy lòng bưng tới một chén trà, đưa đến bên môi JaeJoong, “Nóng lắm à? Uống chén trà giải nhiệt đi.”

JaeJoong bực dọc cầm lấy chén, uống một ngụm nước trà ngọt lành, rồi đem chén trả lại cho YunHo, không ngờ đến YunHo cầm chén, kề môi đúng chỗ cậu vừa chạm môi qua, một hơi uống sạch chén trà. JaeJoong kinh ngạc nói, “Ngươi… chén trà này ta uống qua rồi mà?”

“Cậu còn muốn uống nữa?” YunHo cười trêu, “Để ta lấy thêm…”

“Thôi thôi!” JaeJoong bất đắc dĩ lắc đầu, “Ta phải về phủ, đừng có đi theo ta đấy.”

“Như vậy làm sao được?” YunHo vẫn đi theo JaeJoong, “Ta đâu có biết đường..”

“Thế đi thì đi, kéo người ta làm gì?”

“Sợ cậu bị ngã thôi…”

Bỏ lại mấy tên kia, YunHo vui vẻ đi theo JaeJoong quay về.

Ở góc phòng bên kia, bốn cô nương tức giận nói, “Người ở kinh thành sao kỳ vậy? Chỉ lo ăn mà không để ý đến chúng ta! Chỗ này là kỹ viện chứ có phải tiệm ăn đâu..”

Góc phòng bên này, KyuHyun hoàn toàn bó tay, “SungMin, Hoàng thượng thật sự đi theo đường huynh của cậu rồi à?”

“Đi rồi..”

“Vậy ai trả tiền đây?”

“Làm sao ta biết? Ta không có tiền!”

“ChangMin, đệ có đem theo tiền không?”

“Không.”

“Không đem tiền sao còn liều mạng ăn nhiều vậy??”

“Vô nghĩa, ta không ăn no làm sao có sức đưa mấy huynh chạy trốn chứ??”

***

Rời khỏi kỹ viện, JaeJoong cùng YunHo đi dọc theo một con đường buôn bán nhộn nhịp để về Kim phủ.

Hai người họ, một người có dung mạo như hoa, một người lại khí phách anh tuấn, khiến cho người đi đường đi qua không ngừng nhìn lại.

JaeJoong thong thả đi giữa đám người, tuy nhiên đường đông khiến cậu liên tục va chạm với thân thể người lạ, khiến JaeJoong không khỏi nhíu mày khó chịu.

YunHo nhìn thấy vậy, có chút đau lòng, liền tiêu sái tiến lên trước nắm tay JaeJoong, kéo cậu ra phía sau lưng mình, còn hắn đi trước mở đường. JaeJoong đi sát phía sau YunHo, nhìn dáng vẻ cao lớn của hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy một chút ngọt ngào.

Mà YunHo được cầm tay JaeJoong, quả thực lòng vui như trẩy hội, nhưng vì mải nhìn ra sau lo cho tiểu mỹ nhân, vô tình đụng phải một đám du côn phía trước.

“Này, không có mắt hả?” Tên này là Park Tae Sang, lưu manh nổi danh ở GwangJu, “Dám đụng vào ta! Chán sống rồi hả?”

“Thật xin lỗi.” YunHo không muốn gây chuyện, nói xin lỗi xong liền kéo JaeJoong đi.

“Khoan đã!” Park Tae Sang cản lại, “Cứ thế mà đi à? Làm gì có chuyện dễ dàng thế?"

“Vậy ngươi muốn như thế nào?!”

“Tên tiểu tử này chắc ít khi ra đường!” Park Tae Sang vẻ mặt khinh thường. “Ở đây, có ai dám đụng phải ta rồi nói đi là đi?!”

“Vậy ý của ngươi là, muốn mời chúng ta bữa cơm rồi mới cho đi?” JaeJoong khinh miệt nói.

“Hả?” Park Tae Sang nhất thời không phản ứng gì, chờ đến lúc hắn hiểu ra, đang định nổi giận thì chợt trông thấy dung mạo của JaeJoong, lập tức lộ ra vẻ háo sắc, “Vị mỹ nhân này… nếu đồng ý cho tại hạ hôn một cái, thì đến núi vàng tại hạ cũng sẵn sàng dâng lên…” Nói xong hắn liền đưa tay định chạm vào mặt JaeJoong.

YunHo vốn chỉ mới hơi bực mình, nhìn thấy tên lưu manh định vô lễ với JaeJoong, lửa giận lập tức bùng lên, “Láo xược!” Nói xong liền dồn hết sức lực, dùng tay làm đao chém mạnh vào cánh tay của Park Tae Sang, lập tức vang lên tiếng xương gãy.

“A!!!!!!!!!!!” Park Tae Sang ngã ngồi xuống đất, “Đau chết ta —— Đám ăn hại các ngươi còn không xông lên, bắt lấy tên không biết sống chết này cho ta — ai — không được đụng vào mỹ nhân —”

Cách đó không xa, đám KyuHyun, SungMin, ChangMin vừa chạy hướng đến bên này vừa không ngừng quay đầu lại ngó nghiêng, KyuHyun thở hổn hển nói, “Đám bảo tiêu kỹ viện có đuổi theo nữa không?”

“Chúng ta chạy đến ba dãy phố rồi…” SungMin lau mồ hôi trán, “Chắc bọn chúng cũng bỏ cuộc rồi.”

“Chờ chút…” KyuHyun dừng chân lại, “ChangMin, đệ nhìn kỹ xem, cái người đang cùng một đám người đánh nhau phía trước.. có phải là Hoàng thượng không?”

“Làm sao?” ChangMin còn đang mải gặm cái chân gà chôm được từ kỹ viện ra, thờ ơ hỏi, “Không phải Hoàng thượng cùng đường huynh của SungMin về phủ rồi à?”

“Đừng có ăn nữa!” KyuHyun vội kêu to, “Phong độ khí vũ hiên ngang như thế, không phải Hoàng thượng thì là ai? Cậu nói xem có đúng hay không, SungMin?”

“Đúng rồi!” SungMin cũng vội vàng, “Người bị kéo tay kia chính là đường huynh nhà ta rồi còn gì?! ChangMin! Còn thất thần cái gì? Nhanh đi hộ giá!”

“Mới đánh nhau trốn từ kỹ viện ra, giờ lại đánh nhau tiếp.. haizz…” ChangMin quẳng chân gà lại cho SungMin, “Còn không cho ta ăn chút điểm tâm nữa…”

ChangMin tiến lên, nhanh chóng đánh bại mấy tên lưu manh kia. Nhưng YunHo lại buồn bực lườm cậu ta một cái, “Ta sắp giải quyết xong bọn chúng thì ngươi lại…”

“Đệ còn muốn về nhà ăn cơm chiều trước khi trời tối.” Chang Min mặt không chút thay đổi nói.

“Khoan đã…” JaeJoong nhìn thấy cánh tay của YunHo chảy máu, khẩn trương nói, “Ngươi bị thương rồi!”

“Thật sao?” YunHo thừa cơ ngả vào người JaeJoong, “Ta chóng mặt quá đi mất…”

***

Đem cái tên YunHo bám dính như sam đẩy xuống giường xong, JaeJoong thở hổn hển, vừa lau mồ hôi vừa khinh thường YunHo còn đang giả vờ ngất.

Hừ, cái gì chứ, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ do gậy tre gây ra, lại giả vờ làm như sắp chết đến nơi, nếu không phải hắn ta vì bảo vệ cậu mới bị thương, cậu đã sớm quẳng sang bên đường cho tự sinh tự diệt rồi.

“Này, ngươi giả vờ đủ chưa hà?” JaeJoong tức giận hướng về phía YunHo gào lên.

Oa, là phòng của JaeJoong nha… giường của JaeJoong nha…

YunHo trong lòng nở hoa, nếu không phải còn đang vờ bị thương, đã sớm lăn qua lăn lại mấy vòng rồi.

Trên đường về YunHo vẫn tựa vào người JaeJoong, ngửi thấy mùi hương thanh nhẹ trên người cậu, hắn cảm thấy như mình sắp bay lên vậy.

“Này, nếu không đứng dậy ta gọi người đem ngươi ra ngoài đấy.” JaeJoong đe doạ.

YunHo lúc này mới từ từ ngồi dậy, vẻ mặt tội nghiệp nói, “Ta bị thương mà, vết thương rất đau…”

“Qua đây.” JaeJoong cầm một chiếc hộp nhỏ đến trước giường, nói, “Cởi áo nhanh lên..”

“A?” YunHo hưng phấn mở to mắt, vừa vội vã cởi sạch quần áo vừa tự thôi miên chính mình, “Tuy ta vì cứu cậu mới bị thương, nhưng cậu cũng đâu cần phải lấy thân báo đáp! Đúng là ta thích cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không lợi dụng cơ hội này đâu. Có điều, nếu cậu nguyện ý hiến thân đương nhiên ta sẽ tích cực phối hợp. Tuy chưa có kinh nghiệm gì nhưng chúng ta có thể vừa làm vừa tìm hiểu…”

JaeJoong lấy ra thuốc nước với băng gạc xong, mới phát hiện YunHo đã cởi sạch chỉ còn lại mỗi quần cộc, liền nghi hoặc hỏi, “Ta chỉ muốn giúp ngươi bôi thuốc, ngươi cởi hết như vậy làm cái gì?”

“Ra là để bôi thuốc à…” YunHo thất vọng than thở.

“Thế ngươi nghĩ là làm gì?” JaeJoong dùng ngón út quệt thuốc, nhẹ nhàng thoa lên đầu vai của YunHo, “Nếu võ công không bằng người ta thì thôi, việc gì phải háo thắng như vậy…”

“Tên khốn kia muốn vô lễ với cậu, làm sao ta không giáo huấn hắn được chứ?” YunHo phẫn nộ nói, đột nhiên phát hiện JaeJoong cúi xuống làm vạt áo trước ngực hở ra một khoảng lớn, để lộ một mảng da trắng mịn. YunHo sợ JaeJoong phát hiện, vừa lén lút nghển cổ ngắm vừa cố gắng giữ cho vẻ mặt không thay đổi, ngắm mà thấy nhiệt huyết như dâng trào.

“Được rồi đấy.” JaeJoong ngẩng đầu, đụng phải cằm của YunHo, nhìn YunHo vừa đau vừa luống cuống, nói, “Ai bảo tự nhiên dựa sát lại làm gì? Cho đáng…”

JaeJoong dứt lời, xoay người muốn đi, cổ tay lại bị YunHo giữ chặt, “Đừng đi.”

“Ta không đi.” JaeJoong gạt tay YunHo ra, “Mà ngươi đi mới đúng.”

“Đừng đuổi ta đi mà…” YunHo lại giả vờ ngây thơ, “Ta đau đầu, đau vai, buồn nôn, mệt mỏi…”

“Vậy ngươi cứ ngốc ở đây.” JaeJoong thản nhiên, “Ta đến Linh Ẩn Tự ở hai ngày…”

“Đừng!” Nghe JaeJoong nói muốn lên chùa, YunHo lúc này mới không cam lòng, “Ta đi… ta đi là được chứ gì…”

“Đi nhanh đi!”

“Ta mặc xong quần áo sẽ đi ngay.”

(TBC)
 

No comments:

Post a Comment