Wednesday, August 03, 2011

Hoa Phượng Hí Long - Ch. 1

Tác giả: 祁珈

Dịch: Quick Translator

Chỉnh sửa: An Minh


Lưu ý: Tên một số nhân vật đã được thay đổi

Don't take it out without my permission

~***~


Chương 1.

GwangJu, Kim phủ.

“SungMin, ngươi xác định đây chính là quý phủ của bá phụ ngươi?” Giọng nói vốn mạnh mẽ âm vang nay đã trở nên vô cùng mệt mỏi.

“Bẩm Hoàng… công tử,” SungMin vẻ vô tội, “Mặc dù đã hơn hai năm không về nhưng chỗ này không có nhớ lầm đâu.”

“Vậy vì sao gia đinh đi vào thông báo, đã hơn hai canh giờ rồi còn chưa có ai ra đón?” YunHo bắt đầu trở nên khó chịu.

“Còn phải hỏi nữa à?” KyuHyun vẻ khinh thường, “Phiền ngài dùng long nhãn mà nhìn kỹ diện mạo của chúng ta đi, người ta còn tưởng là đệ tử Cái Bang đến xin ăn đấy.”

“Ngươi còn có mặt mũi mà nói sao?” YunHo gào to, lại cảm thấy bụng càng đói, vì thế đành hạ giọng, “Ta chỉ bảo xuất cung vi hành, tại sao lại cho chúng ta mặc thành như vậy? Lại còn giục ngựa chạy suốt đêm, báo hại ta mấy ngày nay phải ăn khoai lang nướng!”

“Chuyện này cũng không thể trách tội thần!” KyuHyun rất không phục, “Một Hoàng thượng xuất cung cùng ba đại thần, thế mà trên người không mang lấy nửa đồng tiền, không ăn khoai lang nướng thì ăn bánh bao chắc?”

“Làm sao ta biết ra khỏi cung phải đem tiền chứ??” YunHo vẫn cáu, “Ta ngoại trừ lần đi đánh giặc ra tận biên cương, còn lại đã bao giờ ra khỏi cung chưa? Các ngươi suốt ngày chạy đông chạy tây, tại sao ngay cả cái điều đơn giản ấy cũng không biết?”

“Chúng thần có ra ngoài thì cũng là công sai,” SungMin nhỏ giọng than thở, “Cứ nghĩ đi với ngài thì không cần tự bỏ tiền túi ra, có thể tiêu sái khoái hoạt. Kết quả, bụng đói kêu ục ục, có nhà cũng không thể về…”

“Sao lại quay sang đổ hết lên người ta rồi hả?” YunHo càng nghĩ càng giận, “ChangMin, ngươi nói xem! Khoai ngươi đi trộm về có mấy củ chui vào bụng ngươi rồi?”

“Thần không nhớ…” ChangMin đưa lưng về phía YunHo, đến đầu cũng lười quay lại, “Cơm đã không cho ăn rồi, đến khoai cũng không cho ăn no nữa… Thần phải có thể lực mới làm việc được…”

YunHo hết chỗ nói, bắt đầu tự giận chính mình, đáng lẽ không nên nhất thời kích động bày ra cái trò cải trang vi hành này.

Đúng lúc đó, một chiếc xe ngựa chạy đến dừng trước cửa Kim phủ, rèm xe nhấc lên, Kim lão gia cùng Kim phu nhân chậm rãi xuống xe, SungMin thấy thế, lập tức kích động nhào tới, “Bá phụ, bá mẫu! Rốt cuộc cũng được gặp hai người..”

Phải mất nửa ngày, Kim lão gia mới nhận tên ‘ăn mày’ đang vô cùng kích động này chính là cháu ruột của mình, không khỏi ngạc nhiên, “MinMin? Không phải cháu đang làm quan ở kinh thành hay sao? Tại sao lại ra nông nỗi này? Chẳng lẽ… cháu bị bãi quan?”

“Bá phụ… kể ra thì dài lắm. Bá phụ nhanh lấy mấy cái chân gà cho cháu lót dạ đã, rồi bảo hạ nhân làm một mâm cơm. Cháu sắp chịu hết nổi rồi…”

“Được được..” Kim lão gia vội vàng kéo SungMin vào phủ, nhưng nhìn đến ba người kia có cùng vẻ ngoài nghèo túng lẫn vẻ mặt ‘thèm khát’ liền hỏi, “MinMin, ba người này là bằng hữu Cái Bang của cháu hả? Kêu bọn họ cùng vào đi…”

Vừa dứt lời, YunHo, KyuHyun, ChangMin lập tức lấy tốc độ chạy một trăm mét phá cửa mà vào.

Kim phu nhân đứng một bên lắc đầu cảm khái, “Lúc trước không cho JaeJoong thi cử công danh gì đó quả nhiên là đúng!”

***

Mất sức của chín trâu hai hổ (ý nói vô cùng vất vả), SungMin mới giải thích được với Kim lão gia và Kim phu nhân rằng mình không bị bãi quan, chỉ là không muốn nhiễu dân, mới cải trang vi hành thôi.

Về thân phận của YunHo, SungMin chỉ nói qua qua là hoàng thân quốc thích gì đó, tuy nhiên dưới ánh mắt nghi ngờ của cả Kim phủ, bốn người đành ‘tẩu vi thượng sách’, quay về phòng đã được dọn sẵn để tắm rửa sạch sẽ trước đã.

Tắm xong vô cùng sảng khoái, lại ở trong phòng ngủ một lát, rồi YunHo liền đi ra khỏi phòng, chuẩn bị thăm thú Kim phủ một vòng.

Đi dọc theo con đường nhỏ trải sỏi quanh co, YunHo vừa thưởng thức cảnh sắc GwangJu tinh tế, vừa hướng hậu viện đi tới, vòng qua vòng lại, đến trước cửa một đình viện. Ngẩng đầu nhìn bức hoành trên cổng, nét chữ thanh tú viết: Hoa ngữ viên.

Chắc đây là hậu viện của Kim phủ, YunHo nghĩ thế rồi đẩy cửa bước vào, trông thấy khắp nơi là hoa cỏ đung đưa trong gió, đi hết biển hoa là một hồ nước nhỏ, trong hồ nở đầy hoa sen, cảnh đẹp không sao tả xiết. Cạnh hồ còn có một đình nghỉ mát, YunHo vừa đi qua, không khỏi ngây người.

Hoá ra trong đình có một vị tuyệt thế giai nhân.

‘Nàng’ khoác một bộ y phục trắng như tuyết, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, mái tóc vừa gội tuỳ ý xoã tung trên vai, trong lòng là một chú mèo con đang ngủ. Lông mi dài cong khép nhẹ, phía dưới sống mũi cao là đôi môi đỏ mọng mê người. Khí chất thoát tục giống như tiên tử, ngay đến kẻ từng gặp qua vô số mỹ nữ như YunHo cũng không khỏi ngưỡng mộ.

Mèo con linh mẫn cảm thấy sự xâm nhập của người lạ, bắt đầu tỉnh dậy ngọ nguậy, làm JaeJoong đang ngủ say cũng phải tình giấc. Cậu điều chỉnh tư thế một chút, rồi vỗ về mèo con trong lòng, “Ngoan, đừng nghịch…”

Bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một ánh mắt nóng rực, JaeJoong chậm rãi quay đầu lại, phát hiện có một vị công tử anh tuấn đang đứng như hoá đá nhìn mình, JaeJoong cả kinh, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, vội vã ôm lấy mèo con, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Thấy mỹ nhân sắp bỏ đi, YunHo tiến lên một bước dài, chớp mắt đã chắn trước mặt JaeJoong, tốc độ nhanh đến kinh người khiến cho JaeJoong đang vội không kịp dừng lại, ngã luôn vào lòng YunHo.

YunHo nhất thời cảm thấy một làn hương khí mê người ùa vào mặt, theo bản năng đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của mỹ nhân, cảm giác mềm mại khiến YunHo lưu luyến không thôi, lại càng gia tăng lực đạo ở hai tay, đem JaeJoong ôm chặt.

Hành động của YunHo khiến JaeJoong hoảng hốt, cậu thả mèo con xuống, dùng tay đẩy YunHo ra, “Ngươi… làm cái gì vậy? Mau buông ra!”

YunHo phát hiện mỹ nhân bởi vì hoảng sợ mà ánh mắt càng thêm long lanh, làm sao có thể buông tay, lại đưa gương mặt tuấn tú kề sát gò má JaeJoong, nhìn không biết chán, “Ngươi tên là gì? Là người của Kim phủ phải không?”

“Không liên quan đến ngươi! Mau buông ra! Nếu không ta gọi người!” JaeJoong vừa thẹn vừa giận, hai má vốn trắng mịn cũng vì tức mà bắt đầu đỏ lên.

“Nói tên của ngươi, nếu không sẽ không buông!” YunHo cười đầy vẻ lưu manh, biểu tình vừa ngượng ngùng vừa lo lắng của mỹ nhân thật động lòng người.

“Ngươi…” JaeJoong tức giận cắn môi, “Ta gọi là Kim JaeJoong, ngươi buông ra được chưa?”

“Kim JaeJoong…” YunHo lặp lại, “Sao lại giống tên của nam nhân…”

“Vô nghĩa! Ta vốn là nam nhân!” JaeJoong lườm YunHo một cái, “Rốt cuộc ngươi có buông không?”

“Ngươi… là nam nhân…?” YunHo kinh ngạc mở lớn miệng, lập tức đưa tay luồn vào ngực áo JaeJoong, phát hiện ngoài làn da mịn màng thì quả nhiên bằng phẳng không có gì.

Hành động lớn gan này của YunHo khiến JaeJoong hoàn toàn phát hoả, cậu hướng cánh tay YunHo cắn mạnh một cái, YunHo bị đau, vội vàng buông JaeJoong ra, cau mày, nhìn theo dáng người vội vàng rời đi, vẻ mặt đầy hoài nghi.

***

YunHo phi vào phòng SungMin, đem SungMin đang mơ màng lay tỉnh, nôn nóng hỏi, “Này! Lee SungMin!! Ngươi tỉnh cho ta!!!”

“Hoàng thượng —— ngài tìm thần gấp như vậy là có chuyện gì?” SungMin còn buồn ngủ, mơ mơ màng mảng hỏi.

“Trong vòng ba giây phải tỉnh lại, nếu không điều ngươi đi trấn thủ biên quan!”

SungMin lập tức mở to hai mắt, giống như bị kích thích đột ngột trở nên phấn chấn, “Thần bất cứ lúc nào cũng nghe lệnh Hoàng thượng!”

“Kim JaeJoong là ai? !” YunHo nói ra nghi vấn trong lòng.

“A… là đường huynh (anh con bác) của thần.” SungMin nói, “Là con trai duy nhất của bá phụ thần. Hai người gặp nhau rồi ạ?”

“Con trai…?” YunHo nói một mình, “Hoá ra là nam nhân thật à, chứ không phải ngực bé...”

“A, Hoàng thượng, đừng bảo ngài cũng nhận lầm đường huynh của thần là nữ nhân đi. Huynh ấy ghét nhất như vậy đấy.”

“Còn hơn thế,” YunHo thành thật nói, “Ta còn sờ ngực của cậu ấy…”

SungMin lập tức bày ra vẻ mặt 'Ngài tiêu rồi!'. “Đường huynh của thần… thù rất dai…”

YunHo vẫn cứ không tin nổi, “Thật là nam nhân sao? Nam nhân sao có thể mỹ mạo như vậy?”

“JaeJoong huynh không giống người thường, tuy là nam nhi nhưng lớn lên lại xinh đẹp, thường xuyên bị một số kẻ xấu đùa cợt, cho nên càng ngày huynh ấy càng ít ra ngoài, chỉ ở trong Hoa ngữ viên trồng hoa dưỡng thảo, đôi khi còn lên chùa xem kinh Phật gì đó. Dù sao huynh ấy không muốn theo đường công danh, cũng không muốn kế thừa sản nghiệp của bá phụ, người ngoài thấy huynh ấy kỳ quái, thực ra huynh ấy một mình cũng rất vui vẻ.”

“Vậy, cậu ấy có thích ai không?” YunHo tò mò.

“Chắc không có đâu. Tính cách huynh ấy có hơi khác người, hơn nữa nữ nhân có mấy ai dung mạo bằng huynh ấy, làm sao huynh ấy nhìn vừa mắt chứ?”

“Thế, đường huynh ngươi thích nhất là cái gì?”

“Thích nhất á? Chắc là soi gương…”

“A…” Tưởng tượng dáng vẻ JaeJoong chải tóc soi gương, hai mắt YunHo lập tức biến thành hình trái tim, “Lập tức dùng bồ câu đưa tin: Sai người của Bát bách lí gia cấp (*) từ trong cung chọn các loại gương tốt nhất rồi hoả tốc đưa đến Kim phủ cho đường huynh ngươi chọn lựa, không được chậm trễ!”

“Thần tuân mệnh T^T”

***

Đến lúc dùng cơm tối, JaeJoong phá lệ đi vào tiền thính (phòng chờ), dùng một sợi dây buộc gọn tóc lại, mắt to sắc sảo nhìn lướt qua mấy người đám YunHo một lần, sau đó ngồi xuống chỗ trống cạnh YunHo.

“Joongie, mấy vị này là đồng nghiệp của MinMin ở kinh thành, đến GwangJu cải trang vi hành, sẽ tạm ở nhà chúng ta mấy ngày.” Kim lão gia nhìn ra vẻ không vui của JaeJoong, vội vàng giải thích.

“Ta ở quý phủ quả thật làm phiền mọi người, thỉnh lão gia phu nhân bao dung.” YunHo khách khí nói, ánh mắt lại không rời JaeJoong ngồi cạnh.

“Nếu biết là bất tiện thì mời đi nhanh cho.” JaeJoong mặt không chút thay đổi, không nóng không lạnh nói.

“Joongie, không được vô lý như vậy.” Kim lão gia khiển trách, “Chúng ta đối triều đình luôn luôn trung thành, nếu có thể vì triều đình góp chút sức mọn, đương nhiên phải đáp ứng.”

“Chúng ta đối triều đình trung tâm, triều đình chưa hẳn đã tạo phúc cho dân chúng…” JaeJoong liếc qua YunHo một cái, nói, “Hàng năm thu thuế nhiều vậy, chỉ để dưỡng mấy tên quan viên háo sắc khinh bạc thôi.”

Nghe JaeJoong nói, YunHo cũng không giận mà chỉ cười, “Lòng yêu cái đẹp thì ai ai cũng có, có thể làm quan viên chính trực không thể không đem lòng cảm mến, nhất định phải là tuyệt sắc nhân gian.”

“Hừ, giảo biện!” JaeJoong sẵng giọng.

“Thôi, ăn cơm ăn cơm.” SungMin vẻ tươi cười giảng hòa.

“Đệ ở kinh thành làm quan, nhưng chưa từng được ăn no hả?” JaeJoong lườm SungMin một cái, “Nghe nói buổi sáng cũng đã ăn nhiều lắm rồi, bây giờ lại ăn…”

Ngẩng đầu lại nhìn đến ChangMin từ đầu buổi đến giờ không nói gì chỉ chăm chăm cho đồ ăn vào miệng, JaeJoong vô lực đỡ lấy trán: “Ta thật sự hoài nghi không biết có phải kinh thành đang mất mùa hay không nữa…”

YunHo xấu hổ, dùng chân lén đá ChangMin mấy đá dưới bàn, khiến ChangMin ủy khuất quay đầu đi, nhưng ăn cơm cũng từ tốn hơn.

Lúc này KyuHyun mới cười đối Kim lão gia nói, “Mục đích tới GwangJu lần này của chúng ta chính là thể sát dân tình, thuận tiện thưởng thức một chút cảnh đẹp GwangJu, không biết Kim công tử có thể vui lòng đi cùng hướng dẫn chúng ta một chút được không?”

“Chuyện này…” Kim lão gia khó xử nhìn JaeJoong, “Joongie, con có đồng ý…”

“Không muốn.” JaeJoong trực tiếp cự tuyệt, thản nhiên ăn tiếp.

“Chúng ta cũng không muốn làm phiền Kim công tử, chính là nếu không có người hướng dẫn, chúng ta chỉ có thể đi lung tung, nếu thế lại phải quấy rầy quý phủ thêm một thời gian nữa.” KyuHyun giảo hoạt nhìn JaeJoong.

“Không sao,” JaeJoong vẫn dửng dưng, “Ta đang chuẩn bị đến Linh Ẩn Tự ở mấy ngày, các ngươi cứ an tâm quấy rầy đi, ta mắt không thấy tâm không phiền thôi.”

“Đừng!” Nghe JaeJoong nói phải đi, YunHo sốt ruột, lườm KyuHyun một cái, “Xem như là nể mặt SungMin, phiền cậu vất vả một chuyến, đưa chúng ta đi thăm thú GwangJu vậy…”

“Đúng đúng!” SungMin vội vàng bày ra vẻ mặt năn nỉ, “JaeJoong huynh, đi mà, nể mặt đệ lúc trước toàn bị huynh bắt nạt đi…”

“Joongie, con giúp bọn họ mấy ngày đi.” Kim lão gia cũng nói giúp.

“Để con suy nghĩ một chút.” JaeJoong đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tao nhã dời bước quay về Hoa ngữ viên.

(TBC)

(*) Bát bách lí gia cấp: Phương thức truyền tin/giao thông nhanh nhất thời xưa.

1 comment:

  1. Trời ah~ Ko thể tin dc có tên vua nào vừa háo sắc lại vừa bựa như anh Jung nhà ta ko/ XD~
    Bạn ah mình thích bộ này quá!! Edit tiếp đi bạn ~ Thanks u so much

    ReplyDelete