Dịch: Quick
Translator
Chỉnh
sửa: An Minh
Don’t take this out without my permission!
~***~
Bảy.
“Jung YunHo! Jung YunHo! Dậy đi! Có người gõ cửa kìa, ra mở cửa đi.”
“Để tôi ngủ thêm một lát. Lâu lắm mới được nghỉ ngơi. Đừng ồn…” Tôi đẩy
tay JaeJoong ra, tiếp tục ngủ.
“Đã bảo có người gõ cửa mà! Không lẽ anh muốn tôi ra mở hả?”
“Ừ, cậu mở đi.”
Nói xong cảm
thấy ổn, “Khoan! Để tôi để tôi!”
Nếu thực sự
để JaeJoong đi mở, người ta thấy không khí mở cửa cho mình thì nghĩ thế nào?
Tiếng đập cửa
dồn dập khiến tôi sốt ruột, mở cửa ra, một thân hình mềm mại lập tức nhào đến.
“YunHo à…”
“Hee... Hee
Choi?”
“YunHo à…”
. . . . . .
“Ý em là
chồng… chồng em có nhân… nhân tình ở ngoài?” JaeJoong ngồi cạnh, thân thiết dựa
vào vai tôi mà tự chơi với mấy ngón tay của mình, nghe tôi lắp bắp lại không
nhịn được cười.
“YunHo à… anh
phải thay em giải quyết chuyện này!” Hee Choi nói xong nước mắt liền chảy ra.
Điều tôi
không chịu nổi nhất chính là nước mắt của phụ nữ, chỉ cần họ khóc là tôi chịu
thua. Ngày trước Hee Choi cũng từng khóc lóc thảm thiết nói rất yêu người đàn
ông kia, rất xin lỗi tôi. Thế nên tôi mới độ lượng mà để cô ấy ra đi.
“Vậy… em muốn
anh giúp em làm gì?”
“Cùng em đi
bắt con dâm phụ kia!” Hee Choi lau mặt, lớn tiếng nói.
“Đừng!”
JaeJoong ngồi thẳng dậy, lay lay khuỷu tay tôi, “Đừng đi…”
“YunHo à…”
Thấy tôi do dự, Hee Choi lại chuẩn bị khóc.
“Được được
được, anh đồng ý!”
***
“Anh là đồ
ngốc!” JaeJoong mặc chiếc tạp dề in hình hamster tôi mua cho cậu, bận rộn trong
bếp để cải thiện chất lượng ăn uống của tôi. “Cô ta chỉ muốn lợi dụng anh mà
thôi.”
“Tôi biết.”
“Anh biết sao
còn đáp ứng?”
“Nhưng tôi
làm sao trơ mắt nhìn cô ấy chịu ủy khuất được?”
“Nên anh thà
là mình chịu ủy khuất?”
“Tôi là đàn
ông… nhận thêm chút trách nhiệm cũng không sao.” Tôi cầm lấy mớ rau từ trong
tay JaeJoong, đem rửa dưới vòi nước.
“Đúng là ngốc
không chịu được!”
JaeJoong lắc
đầu, cầm muôi đi xào rau.
***
“Anh phải cẩn
thận. Đây là việc riêng của hai người nên tôi sẽ không đi cùng. Đến lúc đó anh
đừng có mà chuyện gì cũng gánh vào mình. Chuyện của vợ chồng họ vốn là chuyện
riêng của gia đình, nếu có thể không liên quan thì đừng dính vào. Tôi vẫn nói
đấy, tốt nhất là anh đừng đi. Có điều tôi biết là nói bao nhiêu lần anh cũng
không chịu nghe đâu.”
“Tôi đi đây.
Cậu ở nhà ngoan nhé. Đừng có nghịch đi đốt tóc người khác đấy. Có thời gian thì
đọc sách đi.”
“Biết rồi,
mau biến đi!”
“Lăn đây!”
Đóng cửa lại,
vừa lúc trông thấy mẹ JaeJoong vừa mua thức ăn về đang đứng dưới cầu thang.
Nhìn qua bà có vẻ già, mới hơn 60 tuổi nhưng tóc đã bạc trắng. Tôi lại gần giúp
bà xách túi đồ ăn, đưa vào tận trong bếp. Lúc đi ngang phòng khách, nhìn đến
bức ảnh đen trắng của JaeJoong treo phía trên bài vị giả, lòng chợt nhói đau,
đây là lần thức mấy tôi ý thức được rõ ràng cậu là một người đã chết? Tôi không
biết, chỉ là mỗi lần như thế đều cảm thấy đau lòng.
Tôi lau khóe
mắt, tạm biệt mẹ JaeJoong.
***
Lúc đến được
nơi hẹn với Hee Choi, cô ấy đang đánh nhau với một phụ nữ khác, cả hai đều đầu
bù tóc rối, thay nhau gào thét. Bên cạnh là một người đàn ông, đứng khoanh tay
trước ngực, trông chẳng có vẻ gì là muốn tiến lên can ngăn.
Chưa từng
nhìn thấy một Hee Choi như vậy, tôi ngẩn người, rồi xông lên giữ chặt bàn tay
đang định đánh xuống của người phụ nữ xa lạ kia.
“Cô định làm
gì?”
“Anh là ai?”
Cô ta hung hăng.
“YunHo à…”
Hee Choi vừa nhìn thấy tôi, nước mắt lại chảy ra, mỹ phẩm trên mặt bị trôi,
nhìn rất giống diễn viên hí kịch. “Chính là cô ta… cô ta cướp chồng em!” Một
tay Hee Choi chỉ vào người phụ nữ kia, một tay chỉ vào người đàn ông vẫn đứng
bên cạnh xem cuộc chiến.
“Anh là chồng
của Hee Choi?” Tôi kéo Hee Choi đang khóc nức nở đến trước mặt người kia, “Vì
sao lại làm cho vợ mình khóc?”
“Mày là ai?”
“Tôi là… là
bạn của cô ấy!”
“Đây là
chuyện riêng của vợ chồng tao, không đến lượt người ngoài nhúng tay.” Tên này
mang vẻ kiêu căng hợm hĩnh của đám nhà giàu, nhìn là muốn đánh. Tôi vừa định
vung tay lên, đột nhiên có ai đó nắm chặt bàn tay phải của tôi, không thể động
đậy.
“Không được
đánh.”
Là JaeJoong….
“Mày đánh đi
đánh đi! Mày dám động vào tao, tao sẽ gọi luật sư đến khởi tố mày! Park Hee
Choi, cô cũng giỏi lắm! Đi tìm một thằng nhà quê đến đánh tôi! Nói xem, hay đây
là nhân tình của cô đấy hả?”
Đúng là kẻ
không biết điều! Tôi gạt tay JaeJoong ra, định đấm vào mặt tên kia một cú.
Nhưng còn
chưa kịp động thủ, một ánh sáng liền lóe lên.
“A a a! Nóng
quá nóng quá! Cái gì thế?” Tên đàn ông thượng lưu mặc âu phục đi giày da giờ như
diễn viên hài trong đoàn xiếc, không ngừng nhảy nhót vung tay vung chân.
“Chồng ơi… em
sai rồi… em không nên nghi ngờ anh. Nhanh lại đây để em giúp!”
“A a… cô nhẹ
tay thôi!”
“Còn chưa đi,
muốn ở lại nhìn tiếp à?”
Bị JaeJoong
kéo về nhà, tôi đi theo nhưng vẫn ngoài nhìn về phía Park Hee Choi. Cô ấy đã
thay đổi rồi, hóa ra thời gian thật sự có thể thay đổi một người, cô gái ngây
thơ ngày xưa đã không còn nữa, chỉ còn người phụ nữ ham vinh hoa phú quý này
thôi.
***
“Biết thế đã
không cho anh đi, tôi chỉ biết chẳng có chuyện gì tốt đâu mà.” JaeJoong đang vô
cùng tức giận ngồi trên sô pha, tôi đứng trước mặt cậu, hệt như một cậu học
sinh nhỏ bị giáo viên trách phạt.
“Anh đừng
quản chuyện của cô ta nữa. Đó không phải trách nhiệm của anh. Cho dù để thể
hiện cũng không cần khoa trương như vậy. Nếu vừa nãy tôi không can, thì chắc
giờ anh đang ở đồn cảnh sát rồi!”
Mấy câu
JaeJoong nói sau đó tôi chẳng nghe được chút gì. Chỉ biết là có một người, à
không, một hồn ma đang ngồi đó nói không ngừng, mắng tôi không ngừng, đều là
những lời rằng nếu cậu đi rồi thì tôi phải làm sao.
Làm sao bây
giờ?
Làm sao bây
giờ?
Nếu thực sự
không còn cậu nữa, tôi phải làm sao đây?
***
Tám.
JaeJoong càng ngày càng trở nên xanh xao, nói chuyện cũng phải nhỏ giọng.
Tôi hỏi cậu có phải thời gian không còn nhiều nên yếu đi? JaeJoong luôn miệng nói
không có việc gì không có việc gì, nhưng hôm nay, lúc cậu đánh lửa định đốt tóc
của tôi, tuy rằng ngọn lửa có cháy lên, nhưng yếu ớt đến đáng thương, nhanh chóng
tắt mất.
Thời gian chỉ còn lại có 5 ngày, tôi lại đến nhà người kia hỏi bao giờ
cậu ta trở về. Câu trả lời của dì quản gia vẫn thế, phải đến tháng sau.
Tôi có khẩn trương cũng vô dụng, căn bản không có biện pháp hữu hiệu để
giúp JaeJoong. Mắt thấy cậu càng ngày càng gầy yếu, cảm thấy mình vô cùng bất lực.
Gần đây ban ngày cậu thường xuyên ghé vào cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng
không để ý tấm rèm bên cạnh, cứ để nó phơ phất lên người.
“JaeJoong, cậu đang nhìn gì thế?”
“Xem cá heo biểu diễn.”
“Chúng ta… chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”
“Anh xem kìa, có thể nhìn rõ lắm.”
5 ngày.
Chỉ còn có 5 ngày mà thôi.
“YunHo à, tôi muốn đến công viên hải dương.”
“Nhưng mà, thân thể của cậu…”
“Không có vấn đề gì đâu, cứ đưa tôi đi đi.”
Công viên hải dương này là một trong hai công viên cũ của thành phố,
bên trong bể thủy tinh đã có khá nhiều vệt xước và rêu, các loài cá cũng không
mấy phong phú. JaeJoong kéo tay tôi, cùng nhau chậm rãi bước, hai mắt không ngừng
nhìn trái xem phải.
“Chưa từng tới đây sao?”
“Ừ.”
“Cậu ta chưa từng đưa cậu đi chơi?”
“Ừ.”
“JaeJoong à, mệt thì bảo tôi nhé. Chúng ta sẽ về nhà.”
“Mình đi xem cá heo biểu diễn đi.”
. . . . . .
“Thật xin lỗi, chương trình biểu diễn hôm nay đã kết thúc rồi. Ngày mai
quý khách lại đến vậy.”
Huấn thú viên lịch sự thông báo.
“JaeJoong,
không có biểu diễn đâu.”
“Vừa rồi ở nhà còn thấy biểu diễn mà.”
“Đó là tiết mục cuối cùng.”
Vẻ thất vọng của JaeJoong tựa như một lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, chỉ
là một mong ước bé nhỏ như vậy thôi, mà tôi không thể giúp cậu thực hiện được.
“Quý khách! Khoan đã!”
Đang định cùng JaeJoong rời khỏi khu vực biểu diễn, huấn luyện viên kia
đột nhiên gọi lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nếu anh không phiền, chúng tôi chuẩn bị huấn luyện hai chú cá heo mới
đến bây giờ…”
“Được!” Tôi
không do dự đáp ứng.
“Trình độ
không kém xa lắm đâu, anh cứ yên tâm.”
Khu vực biểu
diễn rất rộng, lan can loang lổ rỉ sét, ghế dựa đã bắt đầu tróc sơn, hai huấn
luyện viên trẻ tuổi, còn có thể thấy rõ tàn nhang trên mặt cô gái. Cả hai chú
cá heo kia nữa, lúc được thả vào hồ có vẻ rất vui mừng, không ngừng bơi vòng
quanh.
Gương mặt
thỏa mãn của JaeJoong ghé vào trong ngực tôi, mắt không chớp chăm chú nhìn hai
chú cá heo tự do bơi lội trong nước.
“Nếu có thể sống lại, tôi tình nguyện biến thành một loài động vật. Cá,
hoặc là chim.”
“Thực ra, chúng ta mong muốn cuộc sống của chúng nó, có một nguyên nhân
là vì chúng ta không phải chúng, không biết nỗi khổ trong cuộc sống của chúng là
gì.”
“Phải vậy không?”
JaeJoong không nói gì nữa, nhẹ nhàng dựa vào người tôi.
Hai chú cá heo dưới sự chỉ đạo của huấn luyện viên, nhảy lên nhảy xuống,
khiến bọt nước bắn tung lên, có giọt nước còn văng đến trên mặt. Tôi cúi đầu nhìn
JaeJoong, cậu đang cười rất hạnh phúc.
Jung YunHo, ngày đó nếu
anh hỏi em vì sao lại thích xem cá heo biểu diễn, em sẽ trả lời anh rằng,
“Bởi vì trước kia anh có
nói người yêu anh thích xem cá heo biểu diễn, em cũng muốn được trở thành người
ấy.”
No comments:
Post a Comment