Dịch: Quick
Translator
Chỉnh
sửa: An Minh
Don’t take this out without my permission!
~***~
Ba.
Hôm nay tan tầm
trở về nhà, thấy ở cửa nhà đối diện có một ít tro vàng mã chưa cháy hết. Tôi
nghĩ một chút, chắc là lễ Vu lan tới rồi. Nhưng mà, không biết trong nhà
JaeJoong có ai mất?
Lên mạng đọc
tin tức một lát, không lâu sau liền cảm thấy nhàm chán, tôi đóng máy tính lại.
Bụng hơi đói,
tôi ngáp dài đi vào bếp nấu mì. Đúng khoảnh khắc xé gói mì, đèn tắt phụt.
Haizz, hai tuần
rồi có vấn đề gì đâu, đúng là không ngờ được.
Vừa mới xoay
người, một trận gió lạnh không rõ xuất hiện từ đâu ùa vào người tôi.
“Jung YunHo,
là tôi.”
Không thể
không thừa nhận là tôi bị dọa phát sợ, vì sao vừa nhắc là JaeJoong đã lập tức
xuất hiện trong nhà tôi, ngay trước mặt tôi, còn điềm nhiên gọi tên tôi.
“Cậu… cậu… cậu…”
“Tôi đã nói rồi
mà.” Một tay cậu bám vào tôi, tay kia búng ngón tay đánh ‘tách’ một cái. Ánh sáng
xanh của bếp ga lập tức tắt ngấm. Trong phút chốc tôi đã không còn
ở trong gian bếp tối đến nỗi không nhìn thấy năm ngón tay đâu nữa. Cậu vỗ vỗ
vai tôi, tôi quay nhìn cậu mà nỗi sợ hãi vẫn chưa tan.
“Hôm đó anh bị
ngất, tôi vốn không định đến tìm anh nữa. Nhưng mà, thời gian của tôi không còn
nhiều, lại không còn ai thích hợp nữa cả. Jung YunHo, tôi muốn nhờ anh giúp tôi
một việc.”
“Tôi… tôi… giúp?”
Tôi vỗ vỗ ngực, thật sự không thể tin được vào mắt vào tai mình, hết dụi mắt lại
dụi tai, JaeJoong vẫn ngồi cạnh tôi, đang nắm lấy tay tôi, bàn tay cậu lạnh ngắt.
“Chuyện… chuyện này… tôi… cậu… vẫn nên… giải thích một chút chứ?” Tôi đưa tay
minh họa cho hai từ “một chút”.
. . .
“Vậy ý của cậu
là nhờ tôi đưa cậu đi tìm người kia?”
“Ừ.”
“Tại sao
không nhờ người nhà cậu?”
“Mẹ và em gái
không nhìn thấy tôi, tôi cũng không biết vì sao nữa.”
“Thế còn bạn
bè cậu đâu?”
“Tôi không rời
khỏi tầng nhà này được.” JaeJoong ảo não cúi đầu.
“Vậy tại sao
tôi có thể nhìn thấy cậu?” Loại vận khí này nếu đi mua xổ số có thể trúng năm
trăm vạn không nhỉ? Mà chuyện này, rốt cuộc vẫn chưa rõ là may mắn hay xui xẻo.
“Người chết vốn
sau 49 ngày sẽ không còn có thể xuất hiện trên nhân gian trong hình thái linh hồn, nhưng năm nay nhuận tháng 7, nói cách
khác, thời gian của tôi có thêm 30 ngày. Trước ngày Vu lan thứ hai của tháng sau, tôi phải uống
xong Mạnh bà thang, đi qua cầu Nại Hà. Nếu trước ngày đó mà tôi không về âm giới,
thì tôi sẽ không thể chuyển thế đầu thai, hồn phách cũng sẽ tan biến.”
Giống như là bắt một học sinh tiểu học đi phân tích những mánh khoé của
Tổng thống Bush và Thủ tướng Koizumi, tôi vô cùng khó khăn tiếp thu thông tin của
thế giới khác qua lời JaeJoong nói.
JaeJoong đăm đăm
nhìn tôi một lúc lâu, thấy tôi không nói gì, liền thở dài một hơi, đứng dậy
toan đi.
“Tôi giúp cậu.”
Tôi nắm chặt
cổ tay lạnh như băng của JaeJoong.
***
Hóa ra lúc
trước, JaeJoong là sinh viên năm thứ ba của một trường Đại học trong thành phố,
đã có người yêu. Ngày đó cậu định đưa người kia đến giới thiệu với mẹ và em gái,
đã đặt bàn ở một tiệm ăn, mẹ cậu vốn rất khó khăn mới chấp nhận chuyện con trai
mình yêu người cùng giới, một lòng muốn nhìn thấy người con trai mình thích có
bộ dáng thế nào. Thế nhưng người kia không đến. JaeJoong gọi điện thoại tìm anh
ta, anh ta chỉ nói bận mà ngắt điện thoại, ngay cả một câu giải thích cũng
không có.
Thấy vẻ thất
vọng của mẹ và em gái, JaeJoong rất khổ sở. Buổi tối ngồi ở bàn học viết nhật ký,
đang viết thì đèn bàn đột nhiên tắt, cậu cầm đèn pin đi xem xét tủ
điện. Không ngờ đường dây bị chập nên điện bị rò, cơ thể con người chỉ có thể
chịu được hiệu điện thế tối đa 30 vôn, mà căn phòng cũ cậu ở trước kia lại không
có phương tiện bảo hộ, kết quả JaeJoong vô tình bị điện giật chết.
Cậu nói lúc đó chỉ thấy đau trong một khoảnh khắc, sau khi tỉnh lại, cậu thấy mình đang
nằm ở ngoài hiên. Cậu vươn tay nhưng không chạm được vào chính mình, ở ngay bên
cạnh mẹ và em gái hét to cỡ nào họ cũng không nghe thấy. Lúc đó cậu mới biết, mình
đã chết.
Sau lại có
người đến đưa cậu đi, nhưng JaeJoong từ chối, cậu nói mình vẫn còn chuyện chưa
làm xong nên không thể đi được. Đương nhiên đó chính là việc đi gặp người kia để
hỏi cho rõ ràng.
Còn về khu nhà
này, lúc trước cả nhà cậu đã định chuyển về đây, tiền đặt cọc cũng đã trả, nên
sau khi JaeJoong mất, chỉ có mẹ và em gái cậu dọn vào.
Sự thật đôi
khi rất tàn nhẫn, một cậu bé ngoan cứ như vậy đã không còn tồn tại
trên đời này nữa.
JaeJoong nói,
hiện tại cậu chỉ có thể hoạt động trong tầng nhà này, mà phải khi không có ánh
sáng. Lúc trước ở nhà cũ cũng vậy, tuyệt đối không thể đi đến nơi khác xa hơn.
Tôi lên mạng tìm hiểu một chút, đại khái là do bài vị của cậu đặt ở nhà, mà trên
mạng có thông tin cho rằng hồn ma người chết chỉ có thể hoạt động trong phạm vi
50 thước quanh bài vị. Hồn ma không thể gặp ánh sáng, không thể tiếp
xúc với bất cứ đồ vật gì, cũng không thể tiến hành trao đổi
ngôn ngữ với người sống.
Khi đọc đến
hai câu sau, tôi quay đầu lại nhìn JaeJoong, lúc này đang ngồi trên sôpha xem
TV.
“Lý do tôi chọn
anh, trừ bỏ những điều đã nói lúc trước, nguyên nhân quan trọng nhất chính
là điều này. Bởi vì anh
không chỉ có thể thấy tôi, còn có thể chạm vào tôi, thậm chí có thể cùng tôi nói
chuyện. Cho nên ngay buổi tối lần đầu gặp anh, xem như đã chọn trúng anh rồi.”
Hoá ra đây là một âm mưu, hồn ma cũng không đơn giản.
“Hồi trước cậu học chuyên ngành gì?” Tôi đen mặt đẩy cậu vào sát góc
trong cùng của sô pha.
“Tâm lý học.”
Thảo nào, đây đúng là một hồn ma lòng dạ thâm sâu.
***
Bốn.
Bước 1: Trộm bài vị
Bước 2: Tìm người kia.
Bước 3: Làm phiên dịch = =+
JaeJoong cầm
trong tay chiếc gương mà cậu đặc biệt dặn tôi mua về hôm trước, nhàn
nhã vuốt mái tóc vừa được tôi cắt cho. Thật không rõ, vì sao thứ gì cũng vậy,
chỉ cần tôi chạm qua là cậu có thể cầm lấy. Đúng là oan nghiệt, oan nghiệt mà!
“Jung YunHo, đây
không phải là oan nghiệt. Mà anh đọc bản kế hoạch rồi, thấy thế nào?”
JaeJoong giống
như con giun trong bụng,
có thể đọc được tất cả những suy nghĩ của tôi. Chính cậu cũng nói, lúc đầu muốn
đi vào tâm trí của tôi rất khó, nhưng càng về sau lại càng đơn giản. Thậm chí tôi
còn hoài nghi không biết bản vẽ trúng thầu lần đó có phải do cậu nhúng tay vào
hay không, có điều, nếu đúng là như thế thì cũng không có vấn đề gì. Xem như cậu
có lương tâm, làm một chuyện tốt.
“Đúng rồi
đúng rồi, anh biết tôi là người tốt là được rồi.”
“Cậu là ma, bạn
JaeJoong à. Có phải người đâu?”
Đỡ được cái gối
ôm bị cậu ném tới, tôi khờ ngốc nở nụ cười. Người này, à không phải, con ma này
thật sự là càng ngày càng kiêu ngạo.
“Anh cứ theo kế hoạch của tôi mà tiến hành. Đây là mệnh lệnh.”
“Mệnh lệnh...?” Thật không hiểu nổi, thế giới này
nhiều người đến thế, vì sao cố tình chọn tôi?!
***
“Tạm biệt chú
YunHo.”
“Tạm biệt
JaeYoung.”
Nói thật, bị
một học sinh trung học gọi là chú cũng không dễ chịu chút nào, nhưng được cô bé
JaeYoung xinh đẹp này gọi thế thì cũng không phải là chuyện xấu.
“Á! Sao cậu lại
đánh vào đầu tôi?” Tôi ôm đầu, gào lên với ‘người’ vừa động thủ bên cạnh.
“Nếu anh
không ngại để người khác thấy anh đang tức giận với không khí, thì có thể tiếp
tục.” Cậu còn giả vờ tốt bụng nhìn ngó xung quanh cho tôi.
“Đi, về nhà
nói sau.” Tôi lôi JaeJoong về nhà, đương nhiên không quên giấu kín bài vị của cậu
vào trong balô.
. . . . . .
“Cậu có biết tôi vất vả thế nào mới đánh tráo được cái giả để cầm bài vị
thật của cậu về đây không hả? Còn đánh tôi nữa!”
“Ai bảo anh
toàn nghĩ vớ vẩn trong đầu.”
“Không phải là tôi chỉ nghĩ em gái cậu xinh đẹp thôi sao? Vớ vẩn chỗ nào?”
“Anh nghĩ như thế chính là vớ vẩn.” JaeJoong chu miệng, rồi quay đầu không
thèm nhìn tôi.
“Được được được, là tôi không đúng. Thế tiếp theo cậu muốn làm gì?”
“Đi tìm anh ta.”
“Ngay bây giờ luôn à?”
“Ai bảo là bây giờ, anh biết nhà anh ta ở đâu không mà tìm?”
“Chẳng lẽ cậu cũng không biết?”
“Ừ.”
“Không phải chứ? Cậu làm người yêu kiểu gì thế?”
Lời nói có thể được xem như một lưỡi dao, đôi khi thậm chí còn sắc hơn
dao, hơn nữa hai thứ này giống nhau, một khi đã xuất ra thì không thể nào rút lại.
Đến khi tôi ý thức được mình vừa lỡ lời, JaeJoong đã biến mất. Lúc đó tôi mới
phát hiện, hoá ra cậu còn có thể di chuyển ảo ảnh.
***
Lần xuất hiện trở lại của cậu đã là ba ngày sau.
“Xin lỗi.”
Tôi mở to mắt nhìn JaeJoong, giống như lần trước, yên lặng ngồi bên giường
nhìn tôi.
“JaeJoong à, mấy giờ rồi?”
“10 giờ.”
“À, 10 giờ.” Tôi trở mình một cái, “Cái gì? Đã 10 giờ rồi? Trời ạ, lại đi
làm muộn! Sao cậu không đánh thức tôi dậy?”
JaeJoong che
miệng, giống như đang cười.
“Nhưng mà…” Tôi dừng động tác mặc quần áo, “Nhưng mà… sao cậu lại xuất
hiện vào ban ngày?”
“Bài vị ở gần nên năng lượng của tôi càng lớn, huống hồ thời gian còn lại cũng không nhiều, đây chắc
như một loại hồi quang phản chiếu. Cho nên ban ngày chỉ cần phòng được kéo rèm
là tôi có thể xuất hiện.”
“Hoá ra là thế.” Tôi vừa mặc quần vừa nói, “Chúng ta còn bao nhiêu ngày?”
“18.”
Hoá ra 12 ngày đã trôi qua, chỉ còn cách lễ Vu lan kế tiếp hơn 2 tuần nữa.
“Thôi, hôm nay tôi không đi làm nữa, chúng ta đi tìm người kia. Vì cậu
chưa nói tên anh ta cho tôi nên mấy ngày nay tôi không biết cách nào để tìm cả.
Hôm nay chúng ta cùng tìm.”
“Ừ.”
Gọi điện
thoại đến công ty xin nghỉ, rồi cùng JaeJoong ngồi xuống trước
máy tính tra cứu.
Gõ tên người kia rồi tìm kiếm, không ngờ xuất hiện hơn 10 trang kết quả
có liên quan. Tôi ngạc nhiên nhìn JaeJoong, nhưng cậu cũng lắc đầu.
“Anh ta nổi tiếng thế cơ à?”
“Tôi không biết.”
“Cậu…” Cậu làm người yêu của anh ta kiểu gì vậy? Tôi lại muốn hỏi, nhưng
rút kinh nghiệm lần trước, lời lên đến miệng rồi bị tôi nuốt xuống.
“Giải nhất cuộc thi mô hình dành cho sinh viên… Cha là doanh nhân nổi
tiếng… Mẹ là tinh anh trên chính trường…”
Nguy hiểm thật, người yêu của JaeJoong không ngờ lại có gia cảnh hoành
tráng như vậy.
“Chuyện này cậu cũng không biết à?”
JaeJoong lại lắc đầu.
“Cậu… Haizz…”
“Chúng tôi chỉ mới hẹn hò có 2 tháng thôi.” JaeJoong mở to đôi mắt đen
láy nhìn tôi.
“…” Tôi không còn gì để nói nữa.
Bối cảnh gia đình như vậy, muốn tìm địa chỉ nói dễ thì không dễ, nhưng
nói khó cũng không phải. Tôi ghi lại tên của họ vào quyển sổ, rồi gọi điện cho
một người bạn đang công tác ở một tờ báo khá nổi tiếng.
“Alô, YooChun à? Tớ YunHo đây. Ừ… đúng rồi…. Tớ có chút việc muốn nhờ cậu.
Là thế này…”
Tôi đọc tên của gia đình kia ra, sau đó bên kia rất nhanh báo lại địa
chỉ cho tôi.
“Tốt quá, cảm ơn cậu nhé. Hôm nào sẽ mời cậu bữa cơm. Được được, lần
sau sẽ mời cậu ăn tôm hùm. Cám ơn nhé. Tớ ngắt máy đây. Gặp lại sau.”
Tôi có chút đắc ý nhướng mày, ghi lại địa chỉ đã nhớ vào sổ.
“Cũng có chút bản lĩnh đấy.” JaeJoong mỉm cười với tôi.
Nụ cười ấy… rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.
No comments:
Post a Comment