Dịch: Quick
Translator
Chỉnh
sửa: An Minh
Don’t take this out without my permission!
Đây, không phải là một câu chuyện có kết thúc thực sự viên mãn và hạnh
phúc.
Bạn có thể chọn đọc tiếp hoặc dừng lại tại đây.
Ghi chú
trước khi đọc:
Đứt cầu chì: Hiện tượng dây chì trong hộp cầu chì tự nóng
chảy do cường độ dòng điện trong mạch điện trở nên quá tải, nhờ đó mạch điện được
ngắt tự động để tránh gây cháy nổ.
Sập cầu dao: Thao tác được thực hiện trực tiếp bằng
tay, để ngắt hoặc nối nguồn điện.
~***~
Nếu có kiếp sau, cầu
mong chúng ta được yêu nhau…
~***~
Một.
Căn phòng đối diện hình như có người thuê mới đến, lúc tan tầm trở về thấy
bên kia có công nhân chuyển đồ ra ra vào vào.
Buổi tối, tôi ngồi trước bàn làm việc tiếp tục hoàn thành bản vẽ ngày
mai phải nộp. Đèn bàn hình như có vấn đề, luôn phát ra tiếng lẹt xẹt của dòng điện,
ánh sáng cũng chập chờn. Có chút bực bội, liền đứng lên qua phòng bếp, lấy từ
trong tủ lạnh một chai nước mát.
Vừa uống được một ngụm, đèn của cả phòng lập tức tắt ngóm. Xem ra dây
diện hỏng rồi, phòng ở cũ kỹ như vậy đương nhiên sẽ có hỏng hóc. Cho nên không
quá ngạc nhiên, lấy bật lửa trong túi ra, dựa vào ánh sáng yếu ớt đó mà mò mẫm đi
ra cửa lớn.
Hành lang lúc nào cũng tối, ngọn đèn quả quýt vốn chẳng có tác dụng chiếu
sáng là mấy.
“Có chuyện gì vậy?” Trong bóng tối đột nhiên truyền đến một giọng nam
trầm, cùng với tiếng mở cửa sắt.
“À, bị đứt cầu chì.” Chắc là người thuê phòng đối diện vừa tới.
“Có cần giúp gì không?” Người đó đi tới, quay lưng về phía ánh sáng.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Lịch kịch lúc nửa đêm khiến người ta tỉnh giấc,
đã đủ ngại rồi, không lẽ còn không biết xấu hổ nhờ giúp đỡ nữa. Huống hồ nhìn cậu
ấy có vẻ thư sinh như vậy, làm sao biết mấy thứ này.
“Tôi là Kim JaeJoong.” Cậu chủ động chào hỏi.
“Còn tôi là Jung YunHo.” Cậu ấy bước đến gần, bộ dáng rất được, chỉ có điều
tóc mái hơi dài, thiếu chút nữa che khuất mắt. “Cậu vừa dọn đến lúc chiều phải không?”
“Vâng. Còn anh? Đã ở đây lâu chưa?”
“Hai năm rồi.” Lúc trước đã hẹn ước cùng một người, sẽ xem như nơi này
là điểm khởi đầu sự nghiệp và cuộc sống, sẽ cùng nhau cố gắng để có thể chuyển đến
căn phòng khác tiện nghi hơn. Hiện giờ tôi vẫn đang ở đây, vẫn đang phấn đấu, mà
cô ấy đã được tận hưởng cuộc sống của một phu nhân giàu có.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Anh có thuốc không?” JaeJoong hỏi.
“Có.” Tôi đưa qua một điếu thuốc, nhìn cậu thuần thục đưa lên môi, rồi
liếc mắt nhìn tôi. Hiểu ý, liền châm thuốc giúp cậu, sau đó, cũng châm cho mình
một điếu.
“Mẹ tôi không thích tôi hút thuốc.” Cậu lịch sự quay sang hướng khác nhả
khói, rồi lại cất tiếng.
“Người lớn tuổi đều thế cả. Nhiều khi tôi bị áp lực rất lớn, nên chẳng
còn cách nào khác.” Tâm trí vẫn còn vướng bận chuyện bản vẽ, cho nên vô cùng
phiền muộn, rít một hơi thật sâu, đầu điếu thuốc loé đỏ.
Cùng nhau hút thuốc xong, lại quay về phòng mình. Không có đèn, đành phải
lên giường ngủ, đặt chuông báo thức điện thoại lúc 5 giờ sáng. Hy vọng sẽ vẽ
xong để kịp nộp vào ngày mai.
Ngủ mơ, một giấc mơ khá kỳ lạ. Có Kim JaeJoong, còn có một cái công tắc
gì đó bị một bàn tay không ngừng gạt lên gạt xuống.
Ngày hôm sau, tôi vác
đôi mắt gấu trúc đến văn phòng, đem bản vẽ hoàn thành qua loa giao tới tay thủ
trưởng đúng hạn, thế mà lại được khen ngợi. Sau một chút bối rối ngắn ngủi là cảm
giác vô cùng vui sướng. Công trình này vốn rất quan trọng, tôi đã bỏ rất nhiều
tâm sức vào đây, nếu như công ty chủ đầu tư chấp thuận, tiền đồ của tôi có lẽ sẽ
trở nên tươi sáng.
Quyết định tự khao mình một bữa, buổi trưa xuống nhà hàng Âu dưới lầu để
thưởng thức món bít-tết. Quả đúng là nhà hàng cao cấp, ăn xong còn được tặng một
hộp bánh trứng.
Trước khi tan tầm, gọi cho một thợ sửa điện.
“Cầu chì không có vấn đề gì đâu, các thiết bị khác cũng thế. Chẳng qua
là bị sập cầu dao mà thôi. Cậu gạt cần lên để mở nguồn điện là được.”
Bác thợ tốt bụng không lấy tiền công, nhưng tôi kiên quyết gửi tiền xe.
Bác thợ điện đi rồi, tôi ngẩn người đứng trước tủ điện còn mở cửa một lúc lâu,
bỗng nhiên có một cảm giác rất quen thuộc.
Lúc này ở phía đối diện, có người mở cửa đi ra, là một cô gái xách theo
một túi rác.
“Xin chào.” Tôi mở lời.
“Chào anh. Anh ở phòng đối diện ạ?”
“Đúng rồi. Sau này có việc gì cần giúp đỡ có thể qua tìm tôi.” Cô gái đó
khá xinh đẹp, trông rất giống Kim JaeJoong, chắc hai người là anh em.
“Vâng.”
Cơm chiều không gọi đồ ăn ngoài, cũng không nấu mì. Ăn hết hộp bánh trứng
được tặng lúc trưa, hương
vị cũng không tồi.
Nằm trên
giường, nghĩ đến lời của thủ
trưởng hôm nay, ông nói nếu công ty kia phê duyệt bản vẽ, tôi có
thể sẽ được thăng chức. Như vậy tiền lương sẽ tăng lên, hàng tháng có thể gửi về
nhà nhiều thêm một chút. Hoặc còn có thể gặp một cô gái tốt, sau đó dùng số tiền đã tiết kiệm lâu nay
cùng thế chấp ngân hàng để mua một căn hộ, rồi kết hôn sinh con. Cuộc sống giản
đơn mà trọn vẹn.
Mang theo ý cười, nặng nề chìm vào
giấc ngủ.
. . . . . .
Không ngờ nửa đêm bụng đột nhiên thấy đau…
Ngồi trong toilet cũ kỹ, có tiếng nước rơi tí tách từ vòi nước không
bao giờ khoá chặt được, vách tường loang lổ, nóc hơi dột. Trong cốc chỉ có một
chiếc bàn chải đánh răng, trên giá chỉ có một chiếc khăn mặt, còn cả một chiếc
dao cạo râu lẻ loi trên bệ.
Nhớ lúc trước, từng có hai chiếc bàn chải dựa vào nhau, còn cả đôi khăn
mặt tình nhân in hình gấu bông. Tôi đã từng đem tất cả những gì tốt nhất mình có
cho cô ấy, kèm thêm cả chân tâm của mình.
Không muốn nhớ lại những chuyện trước kia, trong đầu lại không lúc nào không
hiện ra khuôn mặt ấy. Từng nghe nói khi về già con người ta sẽ điên cuồng hoài
niệm, có lẽ tôi cũng đã bắt đầu già…
Nhắm mắt lại,
ngửa cổ về phía
sau. . .
Bỗng nhiên, ‘phụt’ một tiếng, lúc mở mắt, khắp nơi đã tối om. Lại sập cầu
dao chăng?
Đợi một lúc mới
quen được với bóng tối xung quanh, rồi mò mẫm đi vào phòng khách. Nhờ ánh sáng
hắt vào từ ngoài cửa sổ, nhìn đồng hồ trên tường. Đã hai giờ sáng.
Không còn cách
nào khác, đành phải mở
cửa đi kiểm tra tủ điện. Hôm nay bác thợ có nói, nếu lại xảy ra tình trạng
tương tự, phải đi xem có phải cầu dao điện bị sập không, nếu đúng như thế thì
chỉ cần gạt cầu dao lên là được.
Vừa mở cửa, gương mặt phóng đại của Kim JaeJoong đột ngột xuất hiện trước
mắt. Sợ đến mức lùi lại mấy bước về phía sau.
“Thật ngại quá. Nhà tôi hình như bị mất điện, nên tôi định qua hỏi. Tôi…
vừa định gõ cửa thì…” JaeJoong áy náy nói.
“Không sao. Hoá ra là mất điện, tôi cứ tưởng cầu dao điện nhà tôi lại bị
sập. Cậu… đừng đứng ngoài cửa, vào nhà ngồi đi.”
“Nhà tôi không có đèn pin, cũng không có nến. Dù sao chỉ một mình tôi,
lại là con trai nên cũng không cần. Cậu chịu khó nhé, một lúc sẽ quen thôi.” Lần
mò rót cho JaeJoong một ly nước lọc, cậu nhận lấy nhưng lại để lên bàn, không uống.
“Không sao đâu, tôi cũng quen mà. A~ ở đây có thể nhìn thấy công viên hải
dương này!” JaeJoong có vẻ rất kinh ngạc, đi lại gần cửa sổ, tựa sát vào chấn
song để nhìn ra xa, hơn nửa người nhô ra ngoài.
“Ừ, đó là một trong những nguyên nhân khiến tôi dọn đến đây.” Tôi để ý
thấy tóc JaeJoong bị gió đêm thổi tung, chất tóc tinh khiết, rất đen, đến mức phát
ra ánh sáng màu lam lấp lánh.
“Vì sao?” JaeJoong ngẩng đầu hỏi.
“Bởi vì người tôi từng yêu rất thích xem cá heo biểu diễn. Ban ngày, thỉnh
thoảng từ đây có thể nhìn thấy cá heo biểu diễn ở đằng xa.” Tôi chỉ ngón tay về
một hướng.
“Tình yêu, là thứ không đáng tin tưởng.” JaeJoong rời mắt khỏi cửa sổ,
quay lại ngồi lên sôpha.
***
Hai.
Một tháng
sau, bản vẽ được chủ đầu tư chấp thuận, tôi từ một tổ trưởng
nho nhỏ được thăng chức lên trưởng phòng.
Buổi tối uống say, về đến nhà lao luôn vào toilet để ói. Ói xong, đầu óc
cũng tỉnh táo khá nhiều. Bữa tiệc mừng công tối nay, có không ít người đến mời
rượu, nhưng được bao nhiêu người là thật tâm? Có những người lúc trước ngay đến
nhìn tôi cũng không thèm liếc mắt, nay lại tỏ ra thân thiện. Lòng người chính là
như thế, vĩnh viễn chẳng biết được đâu là chân thành.
Có lẽ, vận may của tôi đã đến rồi.
Mở máy tính viết một email gửi cô ấy, đang do dự có nên nhấn nút Send
hay không, lại ‘bụp’ một tiếng, mất điện.
Chắc hẳn ông trời không muốn tôi gửi email này đi. Bất đắc dĩ cười cười,
đầu vốn đã mơ màng, vì thế cũng không đi kiểm tra nguyên nhân điện mất, mà chui
thẳng vào chăn, nằm ngủ.
Lúc mơ mơ màng
màng tỉnh lại, phát hiện bên giường có một bóng người.
Tôi sợ đến mức ngồi bật dậy.
“Anh tỉnh rồi.” Giọng của Kim JaeJoong.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi định đến tìm anh nói chuyện, cửa nhà anh lại chỉ khép hờ mà không đóng
nên đi vào. Thấy anh ngủ say, không muốn đánh thức, lại ngửi thấy mùi rượu, nên
đem quần áo bẩn của anh giặt hết rồi.”
“Vậy sao cậu…”
“Sao tôi không đi phải không? Vì tôi có chuyện muốn nói với anh.”
May là sau khi tắm tôi vẫn còn mặc quần short, nên ngồi dậy tiếp chuyện
JaeJoong.
“Nhà tôi lại mất điện rồi. Nhưng làm sao cậu biết tôi sẽ tỉnh?” Cũng đã
nửa đêm rồi, nếu không phải ban đêm thường xuyên trò chuyện với JaeJoong, có lẽ
hồi nãy đã sợ mất mật. Nghĩ đến đây, tôi xấu hổ gãi đầu.
“Đơn giản là biết thôi.”
“Cậu làm nghề gì? Vẫn còn là sinh viên à?” Chúng tôi ngồi trên sôpha nói
chuyện. Nhìn JaeJoong đoán chừng cậu tầm hai mươi tuổi, tôi liền hỏi.
“Xem như thế đi.”
“Cái gì mà kêu ‘xem như’?”
“Từng là.” Giọng nói của JaeJoong lúc nào cũng dịu dàng.
“Tóc để dài thế, che cả mắt rồi. Sao không đi cắt?”
“Không thích ra ngoài.”
“Thế ban ngày cậu làm gì?”
“…Ở nhà đọc sách, viết chữ.” JaeJoong nghĩ một chút rồi trả lời.
“Ra thế.” Hoá ra cậu toàn ở nhà, thảo nào từ trước đến nay chưa từng thấy
cậu xuất hiện vào ban ngày.
“Jung YunHo, tôi muốn nghe chuyện của anh.” Ánh mắt của cậu dường như
phát sáng trong bóng tối.
“Chuyện của tôi?”
“Tôi cảm thấy anh hơi ngốc, nên muốn nghe anh kể chuyện.”
“Ngốc á? Khụ khụ…” Tôi không cẩn thận phát ho, khó khăn lắm mới dừng được,
“Thực ra cũng chẳng có gì thú vị, cũng như phim truyền hình thôi. Yêu một người
3 năm, sống chung 2 năm, cuối cùng bị đá.”
“Vậy anh vì sao không chuyển đi?”
Vấn đề này tôi từng tự hỏi mình rất nhiều lần, cho nên trả lởi rất
nhanh, “Vì tôi muốn đứng dậy từ nơi mình ngã xuống. Cô ấy rời bỏ tôi vì không
tin tôi có thể thành đạt, tôi phải chứng minh cho cô ấy mình có thể làm được.
Ngay tại nơi này, tại căn phòng cũ kỹ này, bằng thực lực của mình, tôi sẽ có được
cuộc sống mà cô ấy từng mong ước.”
“Anh còn yêu cô ấy không?”
Vấn đề này tôi cũng từng hỏi mình vô số lần, nhưng đến tận bây giờ vẫn không
đưa ra được đáp án. Có lẽ không phải không có đáp án, chỉ là tôi không muốn thừa
nhận nó mà thôi. Thấy tôi do dự một lúc lâu, JaeJoong sâu kín nói, “Tình yêu, thật sự không đáng tin tưởng.”
“Vậy còn cậu thì sao?” Tôi hỏi.
“Anh thực sự muốn nghe?” JaeJoong ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, thần thái
của cậu lúc này, tôi không biết phải miêu tả như thế nào, dường như là nóng lòng
muốn nói ra một bí mật giấu kín đã lâu, cũng dường như muốn để tôi biết khó mà không
hỏi nữa. Ánh mắt cậu chiếu thẳng vào khiến tóc gáy tôi như dựng đứng lên cả.
Cảm thấy cổ họng
hơi rát, tôi nuốt nước bọt, gật gật đầu.
“Tôi, không phải là người.” Cậu nói đầy nghiêm túc.
“...”
“Jung YunHo, nhà anh mất điện là do tôi làm.” Cứ như đây không phải việc
của mình, JaeJoong nói rất thản nhiên, dáng vẻ như chuyện này chẳng liên quan gì
đến cậu.
“Trước… trước…
trước câu này một câu… cậu nói cái gì?” Tôi suýt nữa cắn phải lưỡi.
“Tôi không phải
là người. Câu này phải không?” Cậu cúi đầu ghé sát vào tôi, chóp mũi cậu sắp chạm
mũi tôi.
“Vậy cậu là…?”
Tôi không dám thừa nhận, vì tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào
mấy thứ tâm linh kia, cậu tuyệt đối không phải là thứ mà tôi đã nghĩ
tới.
“Anh đoán đúng rồi. Tôi là một hồn ma.”
. . .
Sau đó thế nào?
Không có sau đó, vì tôi đã ngất xỉu.
Ngày hôm sau,
khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu đến trên người, tôi tỉnh giấc. Nhấn
nhấn Thái dương đau nhức,
hóa ra chỉ là một giấc mơ. Thật may mắn, chỉ là một giấc mơ.
Tự cười giễu
mình, tự nhiên lại đem người ta đang sống yên lành mơ thành thứ kia. Thật buồn
cười.
Chuyển sang văn
phòng mới làm việc đã được hai tuần, không có vấn đề gì như lo lắng
ban đầu, chuyện gì cũng
suôn sẻ. Em gái tôi thi thoảng tranh thủ lúc việc học rảnh rỗi lại ghé thăm, đem
đến kimchi mẹ làm cùng lời thăm hỏi của các bậc trưởng bối.
Cầu dao điện ở
nhà có vẻ không còn trục trặc nữa. Mà Kim JaeJoong… kể từ cái đêm có giấc mơ kỳ
lạ kia, tôi vẫn chưa gặp lại cậu.
No comments:
Post a Comment