Nguyên tác: 倒带
Tác giả: 爱炫爱浩
Dịch: Quick Translator
Chỉnh sửa: An Minh
Tặng Micsy
<3
Don’t take this out without my permisson!
~***~
3.
Mùa hè năm
thứ hai, JaeJoong gặp phải vấn đề khó nhất trong đời.
Kỳ thi bơi
lội.
Mỗi ngày khi
mặt trời lặn, JaeJoong liền cưỡi xe đạp mang theo quần bơi chạy qua trường
YunHo, hai người học bơi trong bể bơi của trường.
YunHo từng
hỏi JaeJoong, Ở trường cậu học cũng được mà, việc gì phải chạy qua đây?
JaeJoong
lườm YunHo một cái đầy sắc bén, “Vớ vẩn, người đẹp trai như tớ lên sân khấu, để
toàn bộ nữ sinh trong trường lao đến bể bơi chảy máu mũi chắc?”
“Nhóc con
lại đây, tớ cho cậu thêm ít nam tính, cho da cậu đen đi. Bóp chết cậu, cái tên
tự đại muốn chết này.”
JaeJoong đi
dép lê lạch bạch chạy khắp nơi, cuối cùng cười đến thở không nổi, để YunHo nắm
lấy cánh tay kéo vào trong ngực, hai làn da trần lạnh lẽo tiếp xúc, dấp dính,
JaeJoong đột nhiên thấy tim đập nhanh, ngẩng đầu nhìn gương mặt tươi cười của
YunHo đang gần trong gang tấc, tim liền “ping” một tiếng, trước mắt một mảng mơ
hồ.
“Sao thế?”
Thấy JaeJoong đột nhiên im lặng, YunHo cũng thôi không đùa nữa, nghiêm túc nhìn
JaeJoong, khiến cậu rối loạn không nói nên lời, đành nghiêng đầu đeo kính bơi,
rồi chạy về phía bể.
“Sao thế sao
thế?” YunHo vừa hỏi vừa chạy lại, JaeJoong trừng mắt nhìn anh từ phía sau cặp
kính.
“Ngực cậu
lớn quá, làm tớ nghẹt thở muốn chết.”
YunHo bị đả
kích quá nặng, không nhận thấy JaeJoong chưa kịp khởi động làm nóng người đã
nhảy xuống nước, khoảnh khắc sau đó vang lên một tiếng thét chói tai, người đã
biến mất dưới làn nước, chỉ còn hai tay đang vùng vẫy, lúc đó YunHo mới tỉnh
táo lại…
JaeJoong nhảy
vào khu nước sâu 3 mét rồi!
YunHo vội vã
lao xuống nước, một tay ôm lấy eo JaeJoong, một tay bám lấy thành bể, cố gắng
kéo cậu lên. JaeJoong vốn không biết bơi, đã sớm bị dọa đến rối loạn, tay chân
không ngừng quơ quào, khuỷu tay va luôn vào mũi YunHo. YunHo “A” một tiếng,
theo bản năng buông cánh tay vừa chạm đến thành bể để ôm mũi, nhưng tay kia vẫn
ôm chặt lấy cậu, hai người lại hơi chìm xuống, YunHo cố đẩy đầu JaeJoong lên,
bản thân thì lặn xuống để ôm ngang người cậu nâng lên khỏi mặt nước, quờ quạng
dựa vào thành bể đưa cả hai lên bờ.
JaeJoong
ngồi trên bờ ra sức ho, chảy cả nước mắt, YunHo không ngừng vuốt vuốt lưng cho
cậu, mãi một lúc sau JaeJoong mới bình tĩnh lại, đầu tựa lên vai YunHo, tóc ướt
bám vào da thịt anh, bất động.
“Không sao
chứ?” YunHo cẩn thận hỏi một tiếng, JaeJoong gật gật đầu, từ từ đứng dậy, lúc
hai chân chạm đất cậu liền kêu khẽ một tiếng, YunHo mới để ý, chân trái của
JaeJoong hình như bị chuột rút. Đang nghĩ không biết có nên cõng JaeJoong về
không, đột nhiên một bàn tay xuất hiện đỡ JaeJoong lên.
“JunSu? Cậu
đến bao giờ thế, hù chết tớ!”
JunSu cười
khổ liếc JaeJoong một cái, lúc này cũng đang giật mình nhìn cậu, đành phải giải
thích vừa lúc đến để bơi. YunHo “Ừm” một tiếng, hai người đỡ JaeJoong quay lại
phòng thay đồ, mặc vội áo phông với quần đùi rồi về Ký túc. YunHo muốn JaeJoong
lên giường ngồi, nhưng JaeJoong thích sạch sẽ, nói chết cũng phải tắm trước đã.
JunSu đành phải cống ra một phích nước nóng, trong khi JaeJoong bận rộn pha
nước tắm, YunHo đơn giản xối qua nước lạnh, thay cái áo khác, rồi đi ra ngồi
xuống bên cạnh JunSu lau tóc.
“Tớ bảo này
YunHo, tại sao JaeJoong lại chạy đến đây để bơi vậy?’
“Cậu ấy
không biết bơi, muốn tớ dạy.” YunHo lúc lắc tóc, lại đứng lên rót ra một ly
nước quả ấm (tiếp tục trấn của JunSu) rồi đặt sang một bên chờ nguội, JunSu
liếc nhìn YunHo, rồi ghé qua nhỏ giọng hỏi.
“YunHo, cậu
với JaeJoong…”
“Hai người
đang nói chuyện gì vậy?” JaeJoong tắm xong, vừa ra đến nơi liền trông thấy cảnh
JunSu kề sát YunHo thì thầm gì đó, câu hỏi kia cứ thế mà trực tiếp chạy khỏi
miệng, thấy vẻ kinh ngạc của JunSu mới phát hiện, câu nói kia cứ như đang ghen,
liền vội vàng ra vẻ vô tội, chu môi nói.
“YunHo à,
chân đau quá.”
YunHo vội
vàng đứng dậy đỡ JaeJoong đến bên giường, JunSu hiểu ý đưa ly nước qua. YunHo
ngồi xổm xuống, nâng chân trái của JaeJoong lên, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân.
JunSu nhìn chằm chằm cảnh ấy, nghi ngờ trong lòng càng lúc càng lớn.
Kỳ thật khi
JaeJoong bị chìm, JunSu đang bơi ở đó đã chú ý tới, cậu leo lên bờ nhưng chần
chừ không chạy qua, là do bầu không khí giữa hai người kia khiến cậu sửng sốt,
tựa như lúc này, JaeJoong vừa như cười như không cắn cắn miệng ly nước, vừa
chăm chú nhìn dáng vẻ của YunHo. JunSu thong thả quay về bên giường, ngồi xuống
nhìn JaeJoong đầy nghiêm túc.
“Tớ bảo này
JaeJoong, cậu ở bên trường cậu bơi cũng được, vì sao muốn qua đây học bơi?”
JunSu không biết cố ý hay vô tình lại lôi vấn đề này ra, JaeJoong liếc cậu ta
một cái, vì đang bận uống nước nên hàm hồ nói một câu.
“Không phải
vì ở đây có YunHo hay sao?”
“Ồ.” JunSu
kéo dài giọng, trong lòng đột nhiên như gương sáng, tất thảy đã rõ ràng.
JaeJoong nghe câu này có vấn đề, vội nói thêm một câu.
“Đừng nghĩ
lung tung, YunHo dạy miễn phí nên tớ mới muốn học.”
“Ừ.” JunSu
bỏ màn chui vào giường, nhìn hai người ngoài kia, cười trộm.
Cứ tưởng
JaeJoong lợi hại thế nào, hóa ra cũng chỉ là một tên ngốc vướng vào tình yêu mà
thôi.
- - - - -
JaeJoong bị
dọa đến phát sợ, thực sự rất sợ hãi.
Khoảnh khắc
chìm xuống nước, trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ
được.
Lúc phía sau
lưng xuất hiện một cánh tay ôm lấy cậu, thật sự cảm thấy như đó là bàn tay thần
tiên chìa xuống, cứu mạng cậu.
Nhưng giây
kế tiếp, cậu biết, người này là YunHo. Hoặc nói, cậu chờ mong, đó là YunHo.
JaeJoong cúi
đầu nhìn người đang xoa bóp chân cho cậu, tóc dựng hết cả lên, đường nét trên
khuôn mặt rất đẹp, môi hơi mím lại vì đang dùng sức, cậu đột nhiên rút chân về,
sau đó đưa ly nước cho YunHo.
“Không đau
nữa, cậu nghỉ đi.”
YunHo nhận
lấy ly, uống hết phần nước thừa JaeJoong để lại. JaeJoong chăm chú nhìn, không
kiềm được mà trở nên vui vẻ, đưa tay lau vệt nước đọng bên miệng anh. YunHo
cười cười, thả màn xuống giường.
“Nghỉ một
lát đi, chút nữa tớ và JunSu đưa cậu về.”
JunSu vội
vàng thò đầu ra, trừng mắt nhìn YunHo, sau đó ra sức nháy mắt mấy cái, nghĩ,
Cậu là đồ ngốc hả, lãng phí cơ hội bên nhau tốt như vậy.
YunHo khó
hiểu nhìn lại, “Cậu nháy mắt cái gì, không đi cũng phải đi.”
JaeJoong vừa
nằm xuống, nghe thế thì lại chột dạ, chẳng lẽ JunSu…? Vừa định ngồi dậy xem thế
nào, YunHo đã thả màn xong, đem chăn phủ lên chân JaeJoong, rồi cũng nằm xuống
bên cạnh cậu.
JaeJoong
xoay người, đưa lưng về phía YunHo mà ngủ, nhưng mắt lại mở to, cảm nhận hô hấp
của người nằm phía sau. Trong lòng lại khó chịu đến mức không thở nổi.
Có phải
mình… đã thích YunHo rồi không? Thích YunHo… là người giống mình… đều là đàn
ông cả…
JaeJoong nhớ
lại từng chút từng chút một cảm giác khi bắt gặp YunHo thân thiết bên JunSu,
càng nhớ lại càng lún sâu, đến cuối cùng, đáp án đã rõ ràng.
. . .
“JaeJoong,
muốn về không? Trời sắp tối hẳn rồi.”
“Ừ, được.”
JaeJoong vội vàng dụi dụi mắt, xoay người ngồi dậy, mặt quay về phía Yunho.
Trong màn tối nhìn thấy dáng vẻ ngái ngủ của JaeJoong, lúc đầu YunHo hơi sửng
sốt, nhưng sau lại ngượng ngùng bật cười.
“JaeJoong,
cậu còn đáng yêu hơn cả con gái nữa.”
JaeJoong vén
màn xuống giường, JunSu cũng đã dậy, thấy sắc mặt JaeJoong không tốt, liền chỉ
yên lặng xách túi của JaeJoong xuống lầu. YunHo đã đi trước để lấy xe, JaeJoong
và JunSu cứ thong thả đi bộ, JunSu nhìn trộm JaeJoong, mấy lần cứ muốn nói lại
thôi, cuối cùng ra đến cửa, quyết định mở miệng.
“JaeJoong,
YunHo ngốc lắm, nên cậu phải cố gắng hơn nhé.”
JaeJoong đỏ
bừng mặt, có cảm giác tâm sự bị nhìn thấu, lập tức có chút tức giận, chăm chăm
nhìn JunSu nhưng không nói gì, mãi đến khi YunHo đạp xe đến.
JaeJoong ném
túi vào giỏ xe, định tự mình đi xe về, YunHo vội vàng ngăn lại.
“Tớ đưa cậu
về.”
JaeJoong còn
định phản kháng, nhưng đã bị YunHo nửa ôm nửa lôi ngồi xuống yên sau, sau đó
YunHo khoát tay với JunSu, leo lên xe. JaeJoong ngồi sau cẩn thận dùng đầu ngón
tay móc lấy thắt lưng của YunHo, YunHo bị móng tay làm ngứa, liền oán hận.
“Cậu ôm eo
tớ đi, đừng thế khó chịu lắm.”
Bàn tay của
JaeJoong cứ chần chừ do dự, cuối cùng giống cô nữ sinh nhỏ mới yêu lần đầu, ôm
lấy eo YunHo, YunHo liền bật cười.
“Tớ bảo này
JaeJoong, cậu xem chúng mình có giống tình nhân không?”
JaeJoong
nhéo mạnh vào hông anh một cái, hung dữ nói.
“Giống cái
đầu nhà cậu!”
Về đến trước
cửa Ký túc thì trời đã tối, dọc đường không bị ai chú ý, JaeJoong cuối cùng
cũng thở ra một hơi dài, bởi vì tâm tư không ổn, nên xuống xe, cầm túi định đi
luôn.
YunHo giữ
cậu lại, cúi đầu ghé sát vào tai nói.
“Hay là, để
đến lúc thi tớ đến thay cậu?”
JaeJoong
thất thần nhìn bóng hai người trải dài dưới ánh trăng, gần như thế, mà cũng xa
như thế. Cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không cần,
tớ tự thi được, dù sao giáo viên thể dục cũng là phụ nữ.”
Nhìn theo bóng
YunHo càng lúc càng xa, JaeJoong lại thở ra một hơi dài, ngẩng đầu nhìn phòng
Ký túc sáng đèn, trong lòng nghĩ…
Đã đến lúc
tìm bạn gái rồi.
- - - - - -
YunHo về lại
phòng, vứt giày nằm xuống giường dưỡng thần, từng đợt hương thơm mát lại ùa vào
mũi, khiến tâm không thể nào yên.
Lăn người
ngồi dậy, YunHo hét gọi JunSu, “Cậu lại dùng nước hoa hả?”
JunSu ngẩng
đầu lên từ quyển sách, trừng mắt nhìn YunHo, “Đó là mùi sữa tắm của cậu, biết
chưa?”
YunHo “Ừm”
một tiếng lại nằm xuống, nhớ ra lúc chiều JaeJoong có dùng sữa tắm của anh,
nhưng tại sao lại thơm như thế? YunHo từ từ nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm nhận,
mà hôm nay ôm JaeJoong mới phát hiện một điều, eo của JaeJoong rất mảnh mai, ôm
rất thoải mái.
Càng nghĩ
càng ngủ không được, YunHo lại ngồi dậy mở to mắt, trong lòng như có một đốm
lửa nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra.
Đúng là vẫn không
yên tâm về JaeJoong mà! YunHo thở dài, lấy di động ra nhắn tin.
“JaeJoong,
sáng mai tớ qua, cậu chờ tớ ở chỗ thi nhé.”
Ngày hôm
sau, YunHo nói chết cũng không cho JaeJoong xuống nước, còn mình cầm thẻ sinh
viên của JaeJoong, đi cùng bạn cùng phòng JaeJoong đến chỗ thi.
Giáo viên
thể dục nhìn YunHo mà giật mình, nói JaeJoong à, hình như em.. đen đi với cao
lên thì phải?
Bạn cùng
phòng ký túc vội nói, Cô ơi nhớ nhầm rồi, cậu ấy vẫn thế mà.
YunHo cười
ngây ngô, “Vì em rất chăm uống kẽm gluconate bình xanh mà.”
Cô giáo
cười, phất tay ra hiệu cho YunHo xuống nước, YunHo nhanh chóng bơi tới đầu kia
của bể, lúc lên bờ đắc ý liếc nhìn JaeJoong đứng nép ở cửa phòng thay quần áo
một cái, JaeJoong thì chẳng vui vẻ gì
nhìn đám nữ sinh nhất loạt quay đầu nhìn về phía YunHo, vội vẫy tay để anh nhanh
quay về.
Lúc YunHo
thay quần áo, JaeJoong đứng canh ở cửa buồn bực nghĩ,
Phải làm sao
bây giờ, tính độc chiếm cũng đã xuất hiện rồi.
bạn ơi truyện này hay quá, mình rất thích :x mau mau edit chap tiếp theo đi nha
ReplyDeleteTruyện này đáng yêu quáaaaaa <3 mong chương tiếp theo :) cảm ơn chị nhiều :xxxx
ReplyDelete