Monday, May 13, 2013

Hoa Phượng Hí Long - Ch.6

Tác giả: 祁珈

Dịch: Quick Translator

Chỉnh sửa: An Minh

Lưu ý: Tên một số nhân vật đã được thay đổi

Don't take it out without my permission

~***~

Chương 6.


Một tháng sau.

“Không phải vừa nãy có người báo đã đến cửa cung sao? Tại sao còn chưa thấy đâu?” YunHo sốt ruột đi đi lại lại trong cung, “Ta đã đưa kim bài cho rồi, dù là ai cũng không được ngăn cản, cứ thế mà vào, sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì?”

“Thần xin ngài!” KyuHyun lườm, “Ngài từ lúc trở về từ GwangJu trở về liền điều binh khiển tướng để kiến tạo Hoa ngữ viên, tiêu phí biết bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực, còn phái người lén đến Kim phủ vẽ lại kiến trúc, xây lên giống hệt đã đủ lộ liễu rồi, giờ lại phái ChangMin cùng SungMin đến Kim phủ trộm người. Tự nhiên đưa một người vào cung vốn đã khó ăn nói với Thái hậu, ngài còn khoa trương như vậy, chẳng lẽ ngài quên tháng sau sẽ là đại hôn của ngài sao?”

“Ta mặc kệ!” YunHo không thèm quan tâm, “Từ khi từ GwangJu trở về ta không có nổi một ngày yên ổn, chờ mãi mới đến hôm nay để đoàn viên cùng JaeJoong, các ngươi đừng có làm hỏng chuyện tốt của ta!”

“Thần không làm hỏng thì cũng có người phá đám thôi.” KyuHyun cảnh cáo, “Chẳng hiểu sao ngài lại nghĩ ra được kế đó, bắt SungMin lừa người ở Kim phủ là Hoàng thượng muốn uống rượu do JaeJoong ủ, cứ thế mà đem con nhà người ta vào cung, còn không có ý định trở về, nhỡ đâu hai vị phụ mẫu kia đến kinh thành đòi người, xem đến lúc đó ngài giải thích ra sao.”

“Đến lúc đó rồi tính.”

“Cứ cho chuyện này không gấp đi!” KyuHyun tiếp tục phân tích, “Nhưng là, ngài sợ JaeJoong không chịu đến, bảo ChangMin hạ mê dược cho cậu ấy rồi đưa về, mà không chịu nghĩ ra, đến khi cậu ấy tỉnh, nhận ra mình đang ở kinh thành cách nhà ngàn dặm, lại còn ở trong hoàng cung, tất thảy đều xa lạ, cậu ấy lại chẳng làm ầm ỹ hết cả lên. Trong cung nhiều quy củ như thế, khó mà đảm bảo yên ổn được.”

“Thế thì đừng nói cho cậu ấy đây là hoàng cung là được!” YunHo cũng có chút lo lắng, “Dù sao… cảnh trí Hoa ngữ viên cũng giống hệt ở Kim phủ.”

“Chẳng lẽ cả đời này cậu ấy cũng không nhận ra chắc?!” KyuHyun vô lực xoa trán, “Thay vì để cậu ấy tự phát hiện, còn không bằng ngài nhanh chóng suy nghĩ làm sao để giải thích cho cậu ấy đi!”

“A!” YunHo bắt đầu rối rắm, “Phiền thật đấy! Đúng là dù có cẩn thận mấy cũng có sai sót.”

“Ngài cẩn thận chỗ nào chứ?!” KyuHyun nhìn YunHo vẻ khó tin, “Căn bản là trăm ngàn sơ hở kia kìa.”

“Thần về rồi.” ChangMin đột nhiên xuất hiện, lập tức khiến cho YunHo tâm trạng sục sôi.

“Người đâu?” YunHo không ngừng nhìn quanh, “JaeJoong của ta đâu?”

“Đương nhiên là ở Hoa ngữ viên.” ChangMin trả lời, “Chẳng lẽ ngài muốn ta khiêng huynh ấy đến đây?”

“Đúng đúng.” YunHo vội vàng gật đầu, “Vất vả cho ngươi rồi, cho phép ngươi nghỉ 3 ngày đấy, trở về nghỉ ngơi đi. Nào, bãi giá Hoa ngữ viên!”

Tiến vào đại sảnh, SungMin đang chờ ở đó, nhìn thấy YunHo lập tức hành lễ, “Hoàng thượng,  ngài tới rồi!”

“Ừ, sao rồi? Đã tỉnh chưa?” YunHo lo lắng hỏi.

“A… chắc là sắp tỉnh.” SungMin bối rối, “Sợ hyung ấy tỉnh giữa đường, nên hạ thuốc có hơi nhiều…”

“Cái gì?!” YunHo cả kinh, “Sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Chắc là… không có đâu.” SungMin phỏng đoán, “Thần đã sai người đem thuốc giải hòa với nước cho hyung ấy ăn, sẽ không có vấn đề gì.”

“Bẩm Hoàng thượng!” Một cung nữ chạy vội ra từ phòng JaeJoong, “Người trong phòng – không biết là công tử hay tiểu thư – hình như đã tỉnh rồi ạ!”

“Tỉnh rồi? Tốt quá!” YunHo phân phó, “Các ngươi đứng chờ ngoài cửa, không có lệnh của ta ai cũng không được phép vào.”

Nói xong, khẩn trương đi vào phòng.

JaeJoong vật vã tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, đột nhiên nhìn thấy một dáng người quen thuộc từ cửa phi vào, đến bên giường, ôm lấy cổ mình, gào lên đầy khoa trương, “JaeJoong à… ta nhớ cậu chết mất….”

JaeJoong hoài nghi hỏi, “Jung YunHo, sao ngươi lại ở đây?”

“Chuyện này lát nữa giải thích sau.” YunHo lưu luyến buông JaeJoong ra, chăm chú ngắm bảo bối mà mình mong nhớ ngày đêm. “Chúng ta đã bao lâu không gặp rồi? Thật sự chỉ mới có một tháng hay sao? Ta cảm thấy như đã một năm đằng đẵng rồi vậy. Nhất định cậu rất nhớ ta, có phải không, xem nào, nhớ ta đến nỗi gầy hẳn đi rồi.”

“Ai thèm nhớ ngươi!” JaeJoong thẳng thừng chặn lời, “Ngươi lại về đây làm gì? Không phải đã bảo đừng có quay lại rồi sao?”

“Làm sao ta có thể để cậu ở lại GwangJu một mình được?” YunHo nghiêm túc nói, “Cậu đã là người của ta, đương nhiên phải ở bên cạnh ta rồi.”

“Cái gì?” JaeJoong mở to mắt, “Ta thành người của ngươi khi nào? Ngươi đừng có nói vớ vẩn, ta và ngươi chẳng có quan hệ gì hết.”

“Chẳng qua là cậu ngượng thôi…” YunHo nắm lấy bàn tay nhỏ bé của JaeJoong, “Hôn cũng đã hôn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, ngủ cũng đã cùng ngủ rồi, nếu ngày đó không phải bị ChangMin quấy rầy thì cậu đã sớm là người của ta, cậu còn băn khoăn gì chứ?”

“Đó… đó là do ngươi hãm hại.” JaeJoong tức giận nói.

“Quá trình không trọng yếu, quan trọng là… kết quả!” YunHo nhìn JaeJoong tràn đầy tình ý, “Giờ thì tốt rồi, chúng ta rốt cuộc cũng đoàn tụ, từ nay về sau sẽ không bao giờ xa cách nữa.”

“Ta mặc kệ…” JaeJoong vẫn bướng bỉnh, “Ta mới không thèm theo ngươi đến kinh thành gì gì đó…”

“Ừm… JaeJoong à…” YunHo bắt đầu suy nghĩ xem nên giải thích với JaeJoong thế nào, “Cậu thật sự không muốn đến kinh thành sao?”

“Không.”

“Nếu như… cậu đã đến kinh thành thì sao?”

“Lập tức về nhà.”

“Đừng!” YunHo luống cuống, “Nếu, kinh thành so với ở nhà không khác biệt thì sao?”

“Làm sao mà không khác được?” JaeJoong cũng không để ý, “Còn không có cha mẹ ta nữa.”

“Chuyện này dễ thôi!” YunHo thở ra, “Ta đưa cha mẹ cậu đến đây.”

“Ngươi lại mê sảng gì đó?” JaeJoong lườm, “Ngươi nhanh đi ra, không được ở lại trong phòng ra.”

“Cậu đừng vội đuổi ta đi.” YunHo đứng lên, quay một vòng, “Cậu nhìn kỹ xem, ta có gì khác trước?”

JaeJoong thấy YunHo thân mặc long bào, đầu đội phát quan bảo thạch, nói, “Ngươi đổi nghề hát hí khúc à? Còn mặc cả trang phục đạo cụ đến đây nữa?”

“Cậu nghĩ cẩn thận xem nào.” YunHo suýt xỉu, “Có ai mặc trang phục như này không?”

“Thì là diễn viên hí kịch đó.” JaeJoong không cần nghĩ.

“Ta hỏi là người bình thường cơ mà.” YunHo sắp phát điên.

“Ngoại trừ Hoàng thượng, người thường đâu ai được mặc long bào đâu?”

“Đúng vậy!” YunHo lau mồ hôi, rốt cuộc cũng nói đến trọng điểm, “Ta chính là Hoàng thượng.”

“Biết rồi biết rồi.” JaeJoong phất phất tay, “Nhanh đi ra, ta muốn đi ngủ, không hơi sức đâu nghe ngươi lảm nhảm…”

“Ta thật sự là Hoàng thượng.” YunHo tháo phát quan xuống, “Cậu xem, đây là vàng thật nhé, trên mặt có phỉ thúy, mã não, ngọc lục bảo. Còn trang phục của ta, hình rồng đều thêu bằng sợi vàng hết.”

“Cái gì???” JaeJoong nghi hoặc YunHo, “Ngươi còn chưa thoát ra khỏi vai diễn nữa à?”

“Ta là Hoàng thượng thật mà.” YunHo gãi gãi đầu, “Ta mười sáu tuổi đăng cơ, bình định chiến loạn, thay đổi quốc sách, cả Jung vương triều đều thịnh vượng, nhân dân an cư lạc nghiệp…”

“Khoan…” JaeJoong bắt đầu có chút tin, “Ngươi là Hoàng thượng? Là người trị vì quốc gia sao?”

“Đúng vậy!”

“Hoàng trong Hoàng thượng, Thượng trong Hoàng thượng?”

“Ừ.”

“Thế còn… cái người trắng trẻo sạch sẽ thông minh kia là ai?”

“Là Quân cơ đại thần Cho KyuHyun.”

“Người cao cao tuấn tú mà ham ăn…”

“Ngự tiền hộ vệ Shim ChangMin.”

“Còn đường đệ của ta…” JaeJoong bỗng hiểu ra, “Thảo nào bọn họ luôn gọi ngươi là Hoàng gì gì đó, ta còn tưởng là ám chỉ đầu óc của ngươi chứ (Đầu óc toàn màu vàng = háo sắc). Jung. Yun. Ho, đúng rồi, đây chính là tên của Hoàng thượng mà. Trời ạ, ngươi đúng là Hoàng thượng!”

“Rất bất ngờ đúng không?” YunHo cười ngượng, “Ta biết ta giản dị dễ gần…”

“Quả thực rất bất ngờ.” JaeJoong gật đầu, “Ta hoàn toàn không ngờ tới, Hoàng thượng chính là một kẻ như ngươi!”

“Chuyện này không quan trọng nữa, trọng điểm là…” YunHo nói, “Hiện tại cậu không phải ở GwangJu, mà đang ở trong hoàng cung tại kinh thành.”

“Ngươi đừng có gạt người.” JaeJoong không tin, “Đây rõ ràng là phòng của ta.”

“Đây là Hoa ngữ viên mà ta mất một tháng để kiến tạo, giống hệt như ở nhà cậu, chính là vì muốn cậu ở cho thoải mái.” YunHo giải thích.

“Ngươi đừng nói đùa…” JaeJoong hoài nghi nhìn bốn phía, rồi đột ngột đứng dậy khỏi giường, mở cửa phòng, xuyên qua một hành lang dài đi vào tiền thính, thấy nguyên một phòng toàn binh lính với cung nữ, cậu ngẩn người, vội vàng chạy ra Hoa Ngữ viên, lại nhìn đến tường cao lớp lớp. Đây nào phải nhà ở GwangJu, mà thực sự là hoàng cung!

“Này..” YunHo đi theo cậu, cẩn thận nói, “Ta biết không nói một tiếng mà đưa cậu đến đây là có hơi quá đáng, nhưng mà, cậu xem, ta nhớ cậu đến mức trà không thiết cơm không mong…”

“Jung YunHo!” JaeJoong quay phắt lại, hổn hển nói, “Ta mặc kệ ngươi là Hoàng thượng hay không phải Hoàng thượng, ngươi phải lập tức đưa ta về nhà, ta không muốn ở trong hoàng cung đáng ghét của ngươi!”

“Đừng giận mà…” YunHo ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của JaeJoong, “Ta đưa cha mẹ cậu đến được không? Cậu không thích hoàng cung thì ta kiếm cho cậu nơi khác ở kinh thành nhé?”

“Ta không cần!” JaeJoong giận, “Ta muốn về nhà! Ta sẽ về, ta không muốn ở cùng một chỗ với kẻ vô lại nhà ngươi!”

“Dù sao ta sẽ không thả cậu đi đâu.” YunHo bế bổng JaeJoong lên, đi về phía Hoa ngữ viên, “Cậu cứ an tâm ở nơi này đi.”

“Huhuhu…” JaeJoong tội nghiệp khóc, “Đây là thế đạo gì vậy? Hoàng thượng thì giỏi lắm sao? Nói muốn bắt người liền bắt à…”

“Người khác ta không cần biết.” YunHo cười nói, “Riêng cậu là ta giữ chắc rồi!”

6 comments:

  1. ss ơi post tiếp đi ạ em hóng bộ nỳ lâu rồi nhầm cái này bao nhiêu chap thế ss?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ừa ss sẽ cố gắng. Fic này 17 chương em ui ^^

      Delete
  2. chap mới đi ss ơi mấy hổm rày em vô mà hem có gì hết oa oa

    ReplyDelete
  3. Em cứ tưởng là ss Drop luôn bộ này rồi chứ, đọc đc 3 chương mới mừng rơi nước mắt. Em chỉ có ý kiến là ngôi xưng ta - cậu nghe k0 thuận tai cho lắm mặc dù em thấy hình như nó là phù hợp nhất, nói chung là em có điểm mâu thuẫn về ngôi xưng đi~

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chắc em nghĩ fic cổ trang thì xưng ta - cậu không hợp đúng không ^^

      Ss lại thấy không vấn đề gì hết, đó là sự lựa chọn phù hợp nhất, vì ss ko thích cho YJ xưng ta - ngươi.

      Em có đề xuất nào khác hem :D

      Delete
  4. ss ơi xưng tôi- anh em thấy vậy cũng được!nhưng mà oa oa lâu có chap mới quá ah

    ReplyDelete