Friday, January 25, 2013

Hoa Phượng Hí Long - Ch.5

Tác giả: 祁珈

Dịch: Quick Translator
 
Chỉnh sửa: An Minh
 
Lưu ý: Tên một số nhân vật đã được thay đổi
 
Don't take it out without my permission
 

~***~

Chương 5.


Tình huống hiện tại là như thế nào?” ChangMin miệng gặm chân gà, hỏi.

“Hoàng thượng không hiểu sao lại trở thành nhân vật phong vân (người nổi tiếng), còn giao bằng hữu với tình địch, hiện tại đã uống đến say rồi.” SungMin lời ít ý nhiều.

“Ta cảm thấy lần này Hoàng thượng cùng đường huynh của cậu sẽ có biến chuyển.” KyuHyun đoán, “Thời khắc quyết định là đêm nay.”

Không phải huynh lại nảy ra ý gì chứ?” ChangMin nhạy cảm liếc KyuHyun một cái, “Đừng bắt ta đi làm chuyện xấu nữa.”

“Tác thành một đôi tình nhân có ý với nhau, sao lại là chuyện xấu được?” KyuHyun cố ý che giấu.

Huynh đừng nói bừa.” ChangMin không bị mắc lừa, “Ta thấy chỉ có mình Hoàng thượng đơn phương mà thôi.”

“Có đệ hỗ trợ, lại còn không thành lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình ý với nhau)?” SungMin cũng hùa theo.

Huynh đúng là vẽ đường cho hươu chạy!” ChangMin giận dữ cắn một miếng chân gà.

***

YunHo vẫn không xuất hiện.

Không gian đột nhiên trở nên yên tĩnh, khiến JaeJoong có chút không quen.

Hoá ra cậu đã hiểu lầm hắn, còn nói hắn nặng lời như vậy.

Nhưng thế cũng tốt, để hắn khỏi bám theo cậu gây phiền phức.

JaeJoong có chút phiền muộn không rõ tại sao, cậu quay người trở về phòng, tháo dây buộc tóc, cởi áo ngoài, thổi tắt nến, đến lúc tới bên giường nằm xuống, lại phát hiện chiếc giường gỗ vốn rất lớn đột nhiên trở nên chật chội khác thường.

Cậu xoay mình lại, điều chỉnh tư thế một chút, lại ngạc nhiên phát hiện trên giường có một người khác đang nằm.

JaeJoong giật mình, vội vàng ngồi dậy, nhờ ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, mới nhận ra đó không phải ai xa lạ, chính là Jung YunHo.

“Cái tên đáng ghét này… đúng là tật xấu không sửa được!” JaeJoong tức giận lay lay một YunHo đang ngủ say, không ngờ cổ tay bị nắm lấy, rồi kéo mạnh một cái, cả người cậu nhào vào trong lòng hắn.

Mùi rượu toả ra từ người YunHo khiến JaeJoong nhíu mày, định vùng khỏi tay hắn, nhưng sức lực không đủ, vùng vẫy cả nửa ngày, cuối cùng JaeJoong đành bỏ cuộc, vừa thở vừa nói, “Này… tên đáng ghét… buông ta ra…”

“JaeJoong….” YunHo đã say không còn biết trời đất gì, bắt đầu nói mê, “Ta đau lòng quá… JaeJoong à…”

Mấy lời do rượu nói của YunHo khiến JaeJoong ngừng cựa quậy, cậu chu môi, tò mò hỏi, “Sao ngươi lại đau lòng?”

“JaeJoong… không thích ta…” YunHo sụt sịt, “Ta cố gắng như vậy chỉ để cậu ấy vui… nhưng mà… cậu ấy vẫn không thích ta…”

“Tại sao… ngươi phải lấy lòng JaeJoong chứ?” JaeJoong bắt đầu khơi ra để YunHo nói hết.

“Ta… thích cậu ấy…”

“Cậu ấy có gì tốt chứ?” JaeJoong cố ý nói, “Lúc nào cũng hung dữ với ngươi, ăn nói lại khó nghe…”

“Nói bậy!” YunHo hét lên, “JaeJoong không hung dữ… JaeJoong rất dịu dàng… giọng nói rất dễ nghe… còn xinh đẹp… hì hì… sao JaeJoong lại đáng yêu như thế chứ… lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy… ta còn tự hỏi… tại sao trên đời này có người xinh đẹp như vậy…”

“Ở trong mắt ngươi… ta tuyệt vời đến thế sao?” JaeJoong đột nhiên nảy sinh cảm giác xúc động khó hiểu, “Cho dù đối với ngươi quá đáng như vậy… ngươi vẫn thấy ta rất tốt?”

“Ừm… JaeJoong tốt nhất…” YunHo bắt đầu cười ngây ngô, “Biết ủ rượu… biết nấu ăn… dám hôn cả rắn hổ mang… thích mặc màu hồng… nhưng mặc màu trắng cũng rất đẹp… ta thích JaeJoong nhất…”

“Đồ ngốc…” Khoé môi của JaeJoong vô thức cong lên, cậu nương ánh trăng nhìn kỹ gương mặt của YunHo. Lúc này mới phát hiện, cậu chưa từng để tâm nhìn hắn, hoá ra hắn lại anh tuấn đến thế: lông mày anh khí mười phần, sống mũi cao thẳng, môi trên hơi mỏng, còn có một nốt ruồi nhỏ như trẻ con, hai mắt nhắm chặt, dáng vẻ lúc ngủ quả thực rất đáng yêu. Nơi mềm yếu nhất trong nội tâm JaeJoong như bị chạm phải, vô số gợn sóng xôn xao liền lan ra, “Ngươi hôm nay thật sự khiến ta bất ngờ, vốn tưởng rằng kẻ ăn chơi đến từ kinh thành như ngươi, ngoại trừ phóng túng thì chẳng biết làm gì khác, không ngờ gặp chuyện như vậy vẫn có thể bình tĩnh, khoan nói đến tâm tư kín đáo, trước sự việc nghiêm trọng vẫn có thể làm cho rõ ràng, thật sự khiến ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác. Đôi khi bướng bỉnh như một đứa trẻ, đôi khi giở trò khiến người ta tức giận, nhưng lại có lúc xuất chúng làm kẻ khác không dám nhìn thẳng, rồi có lúc lại thần bí khiến người ta hoang mang. Jung YunHo! Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống của ta vậy?”

Tựa đầu lên khuôn ngực ấm áp của YunHo, JaeJoong cảm thấy rất an tâm, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

***

Sáng sớm ngày hôm sau, đầu đau như muốn nứt ra khiến YunHo dần tỉnh lại, trong lúc mơ màng lại thấy một mỹ nhân đang nằm trong lòng mình. Hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cứ ngỡ mình đang nằm mơ, liền dụi dụi mắt, phát hiện đó chính là JaeJoong mà mình mong nhớ ngày đêm. Hắn cứ thế mở to mắt, không dám tin vào cảnh tượng đang bày ra trước mặt: JaeJoong mặc áo ngủ mỏng, cổ áo hơi bung ra, hé lộ phần ngực trắng nõn nà, đôi mắt đang khép lại trong giấc ngủ ngọt ngào, mấy sợi tóc rối buông trên trán vừa gợi cảm vừa liêu nhân. YunHo nhất thời cảm thấy máu khắp người như sục sôi, hơi rượu tối qua lại bốc lên.

“Ông trời, ngài nhất định là rất thương cảm ta phải không? Lại tặng ta một giấc mộng xuân đẹp đến vậy? Chờ ta quay về kinh thành, nhất định sẽ lập đàn tế tạ ơn ngài!”

YunHo cẩn trọng vươn ngón tay, nhẹ nhàng vuốt lên má JaeJoong, cảm giác mịn màng khiến hắn hưng phấn không thôi, “Trời ạ, cảm giác thật quá, ông trời, ngài đối tốt với ta quá rồi!”

YunHo cúi mặt lại gần, ngửi thấy mùi hương mê hoặc trên người JaeJoong, vui vẻ tự nói, “Hôn một chút chắc cũng không quá đáng đâu nhỉ, trong hiện thực không làm được, thì trong mơ thỏa mãn một chút chắc không vấn đề gì.” Nói xong, YunHo nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của JaeJoong, cảm giác như mê muội, lại hôn lên trán, lên mũi, lên cằm, vẫn chưa đủ, lại hôn tiếp lên vành tai, viền tai, xuôi xuống cổ, mắt thấy áo ngủ sắp tuột khỏi vai JaeJoong, đột nhiên vang lên giọng nói ngọt ngào của cậu, “Ngươi hôn đủ chưa hả…”

“Chưa…” YunHo ngẩng lên, đối diện với cặp mắt to đang mở lớn của JaeJoong, “A, sao JaeJoong trong mơ lại… trông thật như vậy…”

“Jung YunHo! Ngươi đừng có giả vờ!” JaeJoong lườm YunHo một cái, “Ngươi dụi mắt nhìn rõ cho ta, rốt cuộc ngươi có đang nằm mơ hay không?”

YunHo cả kinh, nhất thời trở nên tỉnh táo, hắn ngồi xuống giường, cẩn thận quan sát bốn phía, đột nhiên phát hiện mình lại đang ở trong phòng JaeJoong, “A… chúng ta… tối qua… chẳng lẽ đã…”

“Ngưng!” JaeJoong xuống giường, ngăn lại suy nghĩ thiếu lành mạnh của YunHo, “Chúng ta cái gì cũng không làm! Ngươi uống say, không hiểu tại sao lại chạy đến phòng ta, ngủ trên giường ta một đêm mà thôi.”

“Không thể nào!” YunHo không tin, “Nếu cùng cậu ngủ một đêm, ta tuyệt đối không có khả năng không làm gì hết. JaeJoong, ta biết cậu thẹn thùng, không dám thừa nhận. Không sao, ta sẽ chịu trách nhiệm.”

“Chịu cái đầu ngươi!” JaeJoong mặc thêm áo, bắt đầu hạ lệnh tiễn khách, “Tranh thủ lúc này còn sớm, ngươi nhanh chóng rời khỏi đây, để người khác đỡ phải bàn tán lung tung.”

“Ta không đi!” YunHo lại bắt đầu giở trò, “Ta không tin chúng ta không làm gì… trừ khi… cậu cởi áo cho ta kiểm tra một chút.”

“Dựa vào đâu chứ?” JaeJoong giữ chặt cổ áo, “Kệ ngươi có tin hay không…”

Nói xong, mở cửa phòng ra, “Đi nhanh lên!”

Đột nhiên phát hiện ở cửa chen chúc một đống người, đứng đầu là KyuHyun, SungMin và ChangMin.

YunHo thấy thế, lập tức phối hợp gào lên, vừa khóc vừa nói, “Mẹ ơi… mẹ nói con về gặp mẹ thế nào đây… người ta làm chuyện quá đáng như vậy với con… cho dù không muốn chịu trách nhiệm… nhưng sao nỡ đuổi con đi lúc con còn chưa kịp mặc quần áo cho tử tế…”

“Yah! Jung YunHo! Ngươi đừng có ngậm máu phun người!” JaeJoong gấp như kiến bò trên chảo nóng, gương mặt nhỏ hồng lên, “Chúng ta… chúng ta cái gì cũng không làm… mọi người đừng hiểu lầm…”

“Còn nói không làm?” YunHo càng gào lớn hơn, “Còn muốn làm thế nào… cả tối không ngừng… khiến người ta đau chết đi sống lại… món nợ đã ăn sạch người ta này… mọi người phải đứng ra phân giải cho ta….”

Khả năng diễn xuất của YunHo quả thực đáng nể, áp lực dư luận bắt đầu quay sang JaeJoong: “Không ngờ cậu ta là người như thế…”

“Trông thì xinh đẹp vậy mà tâm địa thật là…”

“Nhất định phải bắt cậu ta chịu trách nhiệm…”

JaeJoong gần như phát điên, cậu đóng sập cửa phòng, trừng mắt nhìn YunHo đang đắc ý, “Ngươi… ngươi…”

“Được rồi được rồi…” YunHo cợt nhả nói, “Nếu đã như thế này… chúng ta dứt khoát biến nó thành sự thật đi…”

“Ngươi đừng có mơ…” Giọng nói của JaeJoong bắt đầu run run, “Ngươi trả lại danh dự cho ta… trả lại sự trong sạch cho ta…”

“JaeJoong à…” YunHo xuống giường, từng bước tiến lại JaeJoong đang đứng trước cửa phòng, nắm lấy áo cậu, “Cậu còn không rõ tâm ý của ta hay sao… dù sao cả đời này ta đã chọn cậu rồi, cậu sớm muộn gì cũng phải theo ta, so với việc ngày ngày chờ đợi, không bằng hiện tại quyết định luôn cho thanh thản, đúng không?”

“Jung YunHo! Ngươi đừng có nói vớ vẩn!” JaeJoong bắt đầu lùi vào góc tường, “Ta chết cũng không theo ngươi! Ngươi mau tránh ra… nếu không… nếu không ta gọi người tới…”

“Hì hì…” YunHo càng ngày càng tới gần, trong mắt hắn, một JaeJoong đang hoảng hốt tựa như một món ăn ngon, chờ hắn thong thả nhấm nháp, “Cậu kêu đi… qua sự việc vừa rồi, cậu nghĩ còn có người đến cứu cậu sao?”

“Vô lại!” JaeJoong vớ được một bình hoa, lập tức ném qua, “Ngươi không được lại gần… nếu không… ta chết cho ngươi xem!”

“Hì hì…” YunHo nhanh nhẹn né được bình hoa bị ném đến, ôm chầm lấy eo JaeJoong, bế cậu kiểu công chúa, mặt dày nói, “Tin tưởng ta, ta sẽ không để cậu phải hối hận.”

“Á!” JaeJoong bị YunHo ôm vào lòng, hoảng sợ vạn phần, vừa đánh vào vai YunHo vừa thét lớn, “Cha ơi… mẹ ơi… mau đến cứu con! Trời cao ơi… đất dày ơi… con không muốn bị tên háo sắc này làm nhục!!!”

“Ngoan… đừng sợ… ta sẽ rất dịu dàng…” YunHo đặt JaeJoong lên giường, giữ chặt tay cậu, nhẹ nhàng trấn an, “Thả lỏng… thả lỏng nào… hít sâu…”

“Huhu…” JaeJoong nước mắt tràn lan, khóc rất thương tâm, “Ngươi… ngươi làm sao lại thế này… tình cảm có thể dần dần bồi dưỡng… tại sao lại đi ép buộc… như thế… sẽ khiến người ta bị ám ảnh…”

“Đây cũng là một phương thức bồi dưỡng tình cảm mà, không phải sao…” YunHo vừa vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của JaeJoong, vừa dịu dàng nói, “Để chúng ta hiểu biết thân thể của nhau trước, rồi tìm hiểu nội tâm sau, được không…?”

“Không được!” JaeJoong vội vàng lắc đầu, “Ta không muốn tìm hiểu thân thể của ngươi… một chút cũng không tò mò…”

“Nhưng mà…” YunHo lần tay xuống eo JaeJoong, dần cởi bỏ đai lưng của cậu, “Ta lại vô cùng hiếu kỳ về thân thể cậu… hơn nữa, đã không chỉ tò mò có một hai ngày…”

“Không… không có gì hay để tìm hiểu hết… của ta cũng giống của ngươi thôi.” Mắt thấy đai lưng bị ném đi đâu không rõ, khuy áo cũng bị mở ra gần hết, JaeJoong hoàn toàn luống cuống, “Jung YunHo! Ngươi còn dám cởi tiếp… ta… ta cắn lưỡi tự sát cho ngươi xem!”

“Là cậu ép ta đấy nhé…” YunHo nâng cằm JaeJoong lên, cúi đầu hôn xuống cái miệng nhỏ mê người của JaeJoong, thong thả nhấm nháp ngọt ngào trong miệng cậu, dụ dỗ cái lưỡi ngượng ngùng của JaeJoong, đùa giỡn một lát rồi buông ra nhưng vẫn còn lưu luyến, “Cậu còn dám uy hiếp ta, ta sẽ lại hôn cậu!”

Bị YunHo hôn đến choáng váng, JaeJoong vội lấy tay che miệng lại, hành động đó cộng thêm đám khuy áo đã bị mở từ trước khiến cả vạt áo bung ra, bờ vai trắng nõn lộ ra trước mặt YunHo. Hắn liền cúi đầu, hôn dọc theo xương quai xanh của cậu, bàn tay thì ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của JaeJoong ép cậu áp sát vào mình. Thấy tình huống không ổn, JaeJoong ra sức vùng vẫy, định thoát khỏi cái người càng lúc càng ôm chặt mình kia. Đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra, YunHo nhanh chóng kéo chăn phủ kín JaeJoong đang y phục xộc xệch, sau đó quay đầu lại, tức giận quát kẻ vừa xông vào.

“Shim ChangMin! Ngươi không muốn sống nữa phải không?”

“Bát bách lý gia cấp truyền tin, trong nhà đã xảy ra chuyện, đề nghị ngài nhanh chóng quay về kinh thành!” Vẻ mặt ChangMin đầy nghiêm túc.

“Chuyện lớn đến mức nào mà không thể chờ ta ra rồi nói? Đằng này tự tiện phá cửa xông vào?” YunHo giận dữ nói.

“Làm sao ta biết lúc nào ngài mới đi ra?” ChangMin nhìn về phía giường, “Xem tình hình, nhất định trong chốc lát không thể xong được.”

“Được rồi được rồi! Ngươi ra ngoài trước đi.” YunHo bực bội phất phất tay, “Ta phải tạm biệt JaeJoong đã.”

“Vậy ngài phải nhanh lên.” ChangMin nghiêm nghị, “Mọi người đều ở bên ngoài chuẩn bị sẵn sàng rồi, có thể khởi hành ngay lập tức.”

“Biết rồi! Thật là… còn dài dòng hơn cả mẹ ta nữa.” Thấy ChangMin đã đóng cửa đi ra, YunHo lúc này mới xốc chăn lên, lưu luyến không rời nhìn JaeJoong vì khó thở mà cả gương mặt đỏ bừng, “Cậu đã nghe thấy rồi…”

“Ừ.” JaeJoong vội vàng gật đầu, nghĩ thầm, cuối cùng cũng tránh được kiếp nạn này.

“Vậy… ta đi rồi…” YunHo cắn môi, vẻ đáng thương nhìn JaeJoong, “Cậu nhớ bảo trọng…”

“Biết rồi. Ngươi đi nhanh đi.” JaeJoong nói cho có lệ.

“Cậu yên tâm. Sau khi ta trở về an bài mọi chuyện chu đáo, sẽ lập tức phái người đến đón cậu. Sẽ không để cậu chờ lâu đâu.”

“Không cần! Ta ở đây điều kiện rất tốt! Ngươi không cần thương nhớ ta gì hết!” JaeJoong vội vàng xua tay, “Sau khi về kinh thành nhớ sống cho tốt, ngàn vạn lần phải quên ta, vĩnh viễn đừng quay lại tìm ta, chúng ta xem như không quen biết…”

“Cậu không cần phải mạnh miệng như vậy!” YunHo tự thôi miên chính mình, “Ta biết cậu khó chịu trong lòng nên cố ý nói thế! Jung YunHo ta không phải loại người có mới nới cũ, phụ nghĩa vong ân. Cậu xem như đã thuộc về ta một nửa rồi, ta nhất định sẽ có trách nhiệm với cậu!”

“Không cần không cần!” JaeJoong tươi cười, “Ngươi đi nhanh đi, mọi người còn đang đợi kìa!”

“JaeJoong… ta thật sự rất lưu luyến cậu…” YunHo nắm lấy bàn tay bé nhỏ của JaeJoong, “Từ biệt hôm nay, không biết bao giờ mới có thể gặp lại, cho ta hôn một cái được không, xem như là lễ vật chia tay…”

“Á! Không muốn không muốn!” JaeJoong hô to, “Này, người bên ngoài đâu? Mau đến đem công tử nhà mấy người về đi!”

“Hôn một cái thôi mà…” YunHo vẫn bướng bỉnh tiến lại gần.

“Không được hôn!” JaeJoong vừa đẩy mặt YunHo ra vừa hét, “Chết hết cả rồi hay sao? Người đâu, tới mau lên!”

ChangMin lại đá văng cửa phòng, vừa lôi YunHo ra vừa nói, “Đi thôi! Chịu hết nổi rồi!”

“JaeJoong! Nhớ phải nghĩ đến ta nhé!” YunHo bị ChangMin kéo đi nhưng vẫn cố vẫy tay, “Ta nhất định sẽ quay về đón cậu!”

“Đi thong thả nhé! Không tiễn!” JaeJoong đóng cửa phòng lại, rồi thở ra một hơi dài, “Phù… an toàn rồi!”

6 comments:

  1. hj ban! chap nay zui wa nhj. po tay w appa jung nha ta lun. loi dung het suk a. hj vong se mau co chap moi tks ban rat nhju.

    ReplyDelete
  2. E chào ss ah! *cúi đầu* ss ơi e có chuyện muốn hỏi s 1 chút ko biết có phiền s ko! Vì hiện nay e ko có thời gian online nên e mong ss có thể cho e in fanfic trận chiến tình yêu, những tháng ngày tuổi trẻ mà ss edit thành ficbook đc ko ah?? E chỉ in 1 cuốn thôi ah. Mong s đồng ý cho e in, cảm ơn s và làm sr s làm phiền s wa ^^

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nếu em in để mình em đọc thì cứ vô tư em nhé ^^

      Delete
  3. edit tiếp đi bạn ơi đang hay mà hu hu

    ReplyDelete