Tác giả: hamble
Dịch: Quick Translator
Chỉnh sửa: An Minh
Don't take it out without my permission
~***~
Extra: Một ngày của YunHo
7 giờ sáng, YunHo đúng giờ mở mắt, gỡ
tay chân của JaeJoong đang quấn lấy người anh, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
7 giờ 10, anh sảng khoái ra khỏi
phòng tắm, tắt chuông chiếc đồng hồ bên giường đang không ngừng réo, rồi kéo xuống
tấm chăn bị JaeJoong trùm lên kín đầu, đưa bàn tay lạnh lẽo vào trong quần áo cậu.
JaeJoong vì bị kích thích mà mơ màng
tỉnh, giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là đưa tay để YunHo kéo cậu rời giường.
Lúc JaeJoong đi đánh răng rửa mặt,
YunHo vào bếp chuẩn bị bữa sáng, đơn giản là mỗi người một ly sữa, ba miếng
bánh mì nướng, cùng hai cái bánh rau trộn mua hôm qua.
7 giờ 20, anh vừa phết xong mứt quả
mâm xôi lên bánh mì của JaeJoong, thì cậu cũng vừa vặn xuất hiện, ngồi xuống
bàn ăn.
“Sáng nay có thể em được về sớm, buổi
trưa anh muốn ăn gì, em làm cơm đưa qua.” JaeJoong vừa cắn bánh mì vừa nói.
YunHo nghĩ một chút, “Tonkatsu (thịt heo chiên xù),
cơm chiên kim chi, canh rong biển đậu phụ.”
“Em biết rồi.”
7 giờ 45, YunHo thay quần áo xong
xuôi, chờ JaeJoong đi ra.
Công ty của YunHo khá gần, đi bộ 10
phút là tới. JaeJoong nếu đến võ quán Hapkido, phải chuyển hai tuyến xe điện ngầm,
8 giờ 30 mới phải có mặt, nhưng để được cùng YunHo ăn sáng, cậu sẵn sàng dậy sớm
hơn.
7 giờ 55, tiện đường đưa JaeJoong đến
trạm xe, rồi YunHo đến công ty.
Gật đầu chào hỏi đồng nghiệp, rồi đi
vào phòng làm việc riêng. Đi làm chưa đến bốn năm, YunHo đã lên tới cấp quản
lý, thăng tiến nhanh như vậy, cũng vì năng lực xuất sắc cùng công trạng của
anh.
Cởi áo khoác, tưới nước cho chậu hoa
nhỏ trên bàn, mở máy tính, hứng khởi tinh thần bắt đầu một ngày làm việc.
8 giờ 30, cấp dưới gõ cửa trình kế hoạch,
trong lòng sợ hãi chờ nghe phê duyệt.
YunHo nhanh chóng duyệt xong, “Cứ thế
đi, chuẩn bị tốt phần trình chiếu, mai đưa ra cho mọi người thảo luận lần nữa.”
Cấp dưới thở phào, cảm thấy hôm nay
tâm trạng quản lý rất tốt, vội ôm bản kế hoạch lui ra.
Mười ngón tay YunHo tiếp tục lướt như
bay trên bàn phím, làm bản tổng kết hàng năm.
9 giờ, anh vặn vặn người, đứng dậy
chuẩn bị pha một ly cà phê.
Ít đường nhưng sữa phải gấp đôi, đây
là khẩu vị của anh, ngược lại JaeJoong chỉ thích uống cà phê đen, không đường
không sữa, vậy mà lại uống rất ngon lành, anh cứ thấy thật là lạ.
Uống một hơi hết ly cà phê, một lần nữa
cảm khái, hương vị của cà phê xay nhập khẩu JaeJoong đặc biệt mua cho anh quả
thực hơn cà phê đóng gói sẵn rất nhiều, thứ chất lỏng tinh túy chậm rãi tràn
qua khoang miệng, chảy vào thực quản, khiến người uống cảm thấy thật thỏa mãn.
Tốt, lại tiếp tục làm việc.
10 giờ, cuộc họp hàng tuần bắt đầu.
Từng bộ phận lần lượt báo cáo, YunHo
kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng ghi lại những điều cần chú ý.
10 giờ 30, anh điềm tĩnh đứng dậy, bắt
đầu bài báo cáo của mình.
10 giờ 50, bài báo cáo kết thúc trong
thời gian quy định, anh quay lại chỗ ngồi dưới ánh mắt khen ngợi của tổng giám
đốc và ánh nhìn khâm phục của đồng sự.
11 giờ 30, không biết là người của bộ
phận PR hay bộ phận tuyên truyền nói quá dài dòng, đã thế còn chưa có ý định kết
thúc, YunHo mặt không biểu cảm khép lại notebook, hai tay khoanh trước ngực ngả
lưng ra sau, người thân cận sẽ biết đây là biểu hiện của việc anh bắt đầu thiếu
kiên nhẫn.
12 giờ 20, cuộc họp lê thê cuối cùng
cũng chấm dứt, YunHo bước vội ra ngoài.
Còn chưa về đến phòng, nhân viên ở
ngoài đã lên tiếng, “Quản lý, Kim-sshi đến rồi!” Người ấy của quản lý là đàn
ông, khiến đám nhân viên không biết xưng hô thế nào, đành phải gọi cậu là
“Kim-sshi”, mà đáng ra phải gọi là “Kim mỹ nhân” mới đúng. Dù giới tính nam,
nhưng vừa xinh đẹp vừa nấu ăn ngon, còn ngoan ngoãn đến đây đưa cơm, thời buổi
này biết đi đâu tìm được người như vậy? Nhân viên nữ thì mặc cảm, nhân viên nam
thì ghen tị không thôi. Có điều quản lý Jung cũng anh tuấn lịch sự, lại còn trẻ,
tương lai đầy hứa hẹn, hai người họ thực sự xứng đôi, đừng nghĩ đến chuyện chen
chân, đến ngón tay chen vào đều không lọt.
Bước chân YunHo không chậm lại, chỉ gật
đầu tỏ vẻ đã biết.
Vừa mở cửa đã thấy JaeJoong ngồi trên
ghế da làm việc của anh, nhàm chán xoay tới xoay lui, trên bàn trà đã đặt một hộp
cơm cùng một bình giữ nhiệt.
“Sao lại tan họp muộn thế?”
“Đợi lâu sao?” YunHo mở hộp cơm ra
ăn. Phù, may đồ ăn còn chưa nguội.
“Ăn chậm thôi, không ai giành ăn với
anh đâu.” JaeJoong mỉm cười nhìn YunHo đang ra sức ăn.
“Em ăn rồi à?” YunHo bị phân tâm, ngẩng
đầu hỏi.
“Vâng, em ăn trước ở nhà rồi.”
12 giờ 40, YunHo hài lòng đặt hộp cơm
sạch bách xuống, cầm lấy khăn JaeJoong đưa để lau miệng.
JaeJoong tiện thể xin phép, “Chiều
nay em chụp ảnh xong sẽ cùng nhân viên tòa soạn đi ăn rồi đi hát, chắc sẽ về muộn
một chút.”
YunHo hơi nhíu mày, “Cũng được.”
JaeJoong mừng rỡ, nhưng rồi lại bắt đầu
nghi ngờ, sao lần này đồng ý nhanh vậy, cũng không nhắc giờ giới nghiêm nữa?
YunHo chậm rãi nói, “Hôm qua lúc anh
đến đón em, ChaeYeon noona có rủ anh đi, anh không bận gì nên đồng ý.”
“Á? Chị ấy nói với anh? Sao hôm qua
anh không bảo em?” JaeJoong đứng bật dậy.
“Hôm nay nói có khác gì đâu?” YunHo
nhếch môi, như cười như không, ngón tay nâng cằm cậu, hôn nhẹ lên môi, “Buổi
chiều ngoan ngoãn chờ anh qua nhé.”
JaeJoong bĩu môi. Cáo già!
1 giờ, JaeJoong rời văn phòng của
YunHo.
“Kim-sshi phải về rồi sao?” Nhóm nhân
viên đều ngẩng đầu lên từ chỗ ngồi.
“Vâng, tôi về đây, không phiền mọi
người làm việc nữa, cố gắng nhé!” JaeJoong mỉm cười.
Chờ đến khi JaeJoong khuất hẳn, mọi
người lại bắt đầu cảm thán.
“Aiii, nếu ngày nào Kim mỹ nhân cũng
đến thì tốt rồi, mắt được bảo dưỡng!”
“Tôi nhớ món canh tuyết nhĩ anh ấy
làm quá, nếu cho tôi ăn lần nữa thì năm nay không tăng tiền thưởng cũng được!”
“Không biết anh ấy có bí quyết làm đẹp
gì nhỉ, mỗi lần gặp đều có cảm giác anh ấy đẹp hơn lần trước.”
“Bí quyết tình yêu đấy! Năm nay hai
mươi, sang năm mười tám, ngược quy luật sinh trưởng mà!”
…
Kết luận là, “Có được người vợ như thế,
nhất định kiếp trước quản lý Jung đã làm trâu làm ngựa vất vả tu luyện mới tạo
được phúc lớn cho kiếp này!”
YunHo nhìn ra ngoài qua khe mành cửa
sổ, quả nhiên đám nhân viên này đang bận tám chuyện, mỗi lần JaeJoong đến là
khiến nhân tâm rối loạn. Nhưng mà nghĩ đến có thể ăn những món ăn ngon lành của
cậu lại khiến anh rất khó phản đối. Aiii…
1 giờ 30, giờ làm việc buổi chiều bắt
đầu.
YunHo căn cứ nội dung họp buổi sáng,
sắp xếp công việc trong tuần, chú ý những việc gấp cần xử lý trước. Lại định kỳ
đứng dậy pha một ly cà phê, vẫn ít đường nhiều sữa.
2 giờ 20, nhận lương. YunHo tính toán
một chút, cố gắng hai tháng nữa sẽ xin nghỉ phép đưa JaeJoong du lịch Hà Lan,
tiện thể đăng ký kết hôn luôn. Từ khi trả hết khoản vay trả góp nhà và xe,
JaeJoong đã nghĩ đến chuyện đi du lịch. Tranh thủ tìm thời gian rảnh rỗi đi làm
hộ chiếu, đến sinh nhật JaeJoong có thể tặng cậu một bất ngờ.
Nghĩ như vậy, càng có thêm động lực
làm việc.
3 giờ 30, gặp khách hàng, thảo luận một
số chi tiết cụ thể của việc hợp tác. Trong quá trình gặp mặt, hoàn toàn không để
ý đến ánh nhìn nóng bỏng của nữ khách hàng xinh đẹp, nhiều lần làm như vô ý mà
khoe vật lấp lánh nằm trên ngón áp út bàn tay trái.
5 giờ, thuận lợi ký hợp đồng. Khéo
léo lấy lý do “Tối nay phải về dự sinh nhật bà nội” để từ chối lời mời đi ăn tối.
5 giờ 10, tiễn nữ khách hàng đang lưu
luyến không muốn rời xong, thu dọn đồ đạc, khóa cửa văn phòng chuẩn bị đi tìm
JaeJoong.
YunHo đi xe điện ngầm. Anh và
JaeJoong ít khi dùng ô tô, xe vẫn để ở gara, vì JaeJoong thích cảm giác nắm tay
anh đi trên đường phố. Chỉ khi nào cần đi xa một chút mới dùng đến.
5 giờ 30, YunHo đến tòa soạn.
JaeJoong đang tẩy trang. ChaeYeon lén đưa cho anh ảnh chụp mới nhất của
JaeJoong, mắt trang điểm tông màu khói, quyến rũ đầy ma mị.
YunHo nhíu mày, “Sao lại để cậu ấy mặc
loại quần áo này?” Cổ áo kéo dài đến rốn, hai đầu ngực hồng như ẩn như hiện, phần
ngực lộ ra trắng đến chói mắt.
ChaeYeon giơ hai tay, “Không liên
quan đến chị nhé.” Trong lòng nói thầm, đương nhiên cậu chỉ muốn bọc kín
JaeJoong từ đầu đến chân, nhưng độc giả bỏ tiền mua tạp chí lại thích nhìn cậu ấy
gợi cảm, biết làm sao được.
Xem ra chỉ có cách kia, YunHo nghĩ,
biện pháp duy nhất khiến JaeJoong ngại để lộ cơ thể ra trước mọi người.
“YunHo cũng cùng đi chơi sao?” An
Chil Hyun tươi cười tiến lại chào hỏi.
“Vâng, em phải trông chừng JaeJoong,
không để cậu ấy uống say làm phiền mọi người.” YunHo cười đáp.
“Tửu lượng của cậu ấy cũng không tệ
mà.” An Chil Hyun nhớ cái hôm kỷ niệm 10 năm thành lập tạp chí, mọi người ra
ngoài ăn cơm uống rượu, JaeJoong hưng phấn quá mức nên uống nhiều, kết quả ngủ
chẳng biết gì, anh và ChaeYeon phải đưa cậu về.
YunHo cũng nhớ lại, từ sau lần đó anh
liền hạn chế JaeJoong uống rượu, đồng thời thiết lập giờ giới nghiêm cho cậu.
JaeJoong nhanh chóng đi ra, mọi người
câu được câu chăng nói chuyện.
7 giờ, đoàn người đến khách sạn ăn
cơm.
8 giờ 30, bàn ăn chỉ còn một đống
chén đĩa, tập đoàn người đã ăn uống no nê chuyển địa điểm sang tiệm karaoke. Tiếp
theo, tiếng ca quỷ khóc sói tru cùng giọng hát trời cho hòa lẫn vào nhau, tiếng
hô kéo búa bao cùng tiếng chạm cốc vang lên liên tiếp.
10 giờ 30, YunHo uống không ít rượu lẫn
bia nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo, kiên quyết ôm lấy JaeJoong bắt đầu mơ màng say,
chào tạm biệt mọi người.
Có hai người không thức thời định
ngăn cản, nhưng bị YunHo trừng mắt, sợ đến nỗi tỉnh cả rượu, vội vàng lùi về một
góc.
11 giờ, YunHo xuống taxi, bế JaeJoong
đang mơ mơ hồ hồ về nhà.
Vừa vào cửa đã đem cậu vào phòng tắm,
đặt vào bồn, cởi đồ, tắm sạch mùi rượu trên người cậu.
Được nước ấm bao phủ, JaeJoong mở to
mắt, nhìn rõ tình hình xong lại an tâm ngủ tiếp, để YunHo giúp cậu tắm rửa.
11 giờ 30, YunHo bế JaeJoong đã thay
đồ ngủ về giường, tắt đèn, vừa nằm xuống thì thân thể ấm áp kia theo thói quen
áp lại gần anh.
YunHo ôm lấy cậu, ngắm gương mặt
không thay đổi gì mấy so với lần đầu gặp nhau, nhớ lại câu nói “Tớ thích cậu,
chúng ta hẹn hò được không?”… hết thảy kỷ niệm trở nên rõ ràng như ở trước mắt,
không vì thời gian mà bị lãng quên, bất giác trong mắt tràn đầy dịu dàng. Từ
khi ở bên cậu đến giờ, không biết đến phiền muộn là gì, mỗi ngày đều thi vị.
Phải rồi, sáng mai JaeJoong được nghỉ,
anh cũng không vội gì, có thể đi làm muộn một chút.
Hôn lên má cậu một cái, YunHo nhắm mắt
lại, hy vọng đêm nay có được giấc mơ đẹp, ngày mai lại là một ngày đáng để chờ
mong!
Cuối cùng cũng đã đi hết chặng đường
ReplyDeleteCảm ơn An Minh đã edit fic này
Fic hay lắm ấy.
Cảm ơn An Minh đã đưa fic đi đến chặng cuối cùng ^O^~
ReplyDeleteCuối cùng cũng đã hoàn rùi! Fic đúng là một câu chuyện tình đẹp! Tình cảm của Yunjae thật khiến người ta ngưỡng mộ quá ah!!!
ReplyDeleteCám ơn An Minh đã không bỏ rơi fic. Hi vọng sau này sẽ được đọc thêm nhiều fic hay từ bạn nữa nha!!!
Cảm ơn chị An Minh nhiều vì truyện này. Đi tới cùng với hai người, nhận hạnh phúc cùng niềm vui của họ qua từng câu chữ trau chuốt của chị là niềm vui giản dị thật hiếm mới có được. Cảm ơn chị nhiều và chúc chị luôn vui <3
ReplyDeleteCảm ơn mọi người đã cùng mình đi hết fic này >o<
ReplyDeleteKhông hiểu sao dạo này lười quá. Sẽ cố gắng update chăm chỉ trong thời gian tới >o<
Mình thích fic này quá >_< Tks bạn đã edit
ReplyDelete