Tác giả: hamble
Dịch: Quick Translator
Chỉnh sửa: An Minh
Don't take it out without my permission
~***~
Dịch: Quick Translator
Chỉnh sửa: An Minh
Don't take it out without my permission
~***~
Chương 44.
Ông Jung đi được nửa đường thì phát hiện quên mang ví tiền, nên quay lại nhà lấy, không ngờ vừa mở cửa liền nhìn thấy hai người con trai đang quấn lấy nhau. Trong lòng hẫng xuống, bàn tay bắt đầu ứa mồ hôi lạnh, ông giận đến phát nghẹn tiến lại gần hai người kia.
Trời ạ! Ai nói cho ông cái người đang nằm lên cậu bé kia giở trò không phải con ông đi!
Nỗi tức giận không thể khống chế biến thành ngôn ngữ phẫn nộ phát tiết từ miệng, “Hai đứa đang làm cái gì?”
JaeJoong hoảng hốt, lập tức đẩy YunHo ra, sửa sang lại quần áo, sau đó cúi đầu tránh sau lưng anh.
YunHo thì ngược lại, thản nhiên nhìn thẳng vào cha mình, “Ba.”
Nhìn thấy dáng vẻ e lệ cùng màu đỏ chưa tan trên má JaeJoong, hy vọng yếu ớt cuối cùng của ông Jung rằng hai đứa chỉ đang đùa nhau phút chốc như bị gió lạnh thổi tắt. Nhìn về phía TV, trong đó là ma nữ tóc tai bù xù đầm đìa máu me, rõ ràng là phim kinh dị, sao lại kích động tình dục được?
“Hai đứa… Hai đứa….” Ông Jung run run chỉ vào hai người, vì cú sốc quá lớn nên ông mãi không tìm được lời để nói.
“Chúng con đang hẹn hò.” Nếu đã bị phát hiện thì YunHo cũng thản nhiên thừa nhận, anh vốn cũng không định giấu diếm.
“Cậu ta là con trai!” Ông Jung hét to.
“Con biết. Vậy thì sao?”
“Con hẹn hò với một cậu con trai rồi còn hỏi ba làm sao? Con điên rồi phải không?” Ông Jung càng lúc càng cao giọng chất vấn.
“Con thích ai là chuyện của con.” Ngược lại với sự giận dữ của cha mình, YunHo cực kỳ bình tĩnh.
“Làm sao con lại thích đàn ông được! Rõ ràng con thích phụ nữ!” Ông Jung buồn bực vò đầu, “Không được! Ba không cho phép!”
“Nếu con vẫn muốn tiếp tục?”
“Con dám?” Ông Jung xông lên hai bước, tức giận đến mức muốn vung tay lên, đột nhiên phát hiện đứa con trai đã cao hơn cả mình, lại trông thấy ánh mắt bình tĩnh không chút sợ hãi của con, nhớ tới mình từ trước đến nay vẫn phản đối bạo lực gia đình, bàn tay cuối cùng đành buông thõng xuống. Nhưng ông vẫn không cam lòng từ bỏ như vậy, nhất thời chỉ có thể nghĩ đến một điều để uy hiếp, “Con nếu muốn ở bên cậu ta thì đừng xem ba là ba con nữa, ba không có đứa con như con!”
“Một năm về nhà một lần, vài tháng mới gọi một cú điện thoại, con nghĩ ba đã sớm không nhớ rõ mình còn một đứa con trai.” YunHo trả lời đầy mỉa mai.
Ông Jung như tỉnh ra, YunHo đang trách ông ít quan tâm đến nó hay sao? Chẳng lẽ vì để cho ông chú ý nên mới làm loại chuyện khác người này? Bất giác ông nói bằng giọng điệu đàm phán trên thương trường, “Hai đứa muốn thế nào mới chia tay?”
JaeJoong căng thẳng nắm chặt lấy áo YunHo, YunHo hừ lạnh một tiếng, “Chúng con không có ý định chia tay.”
“Không được! Không chia tay không được!” Ông Jung nhìn thấy hai đứa đứng cạnh nhau cảm thấy rất gai mắt, hận không thể xông lên tách hai người ra, “Không được đứng chung một chỗ, tách ra! Tách ra!”
“Chúng ta về phòng.” YunHo nói xong liền lôi JaeJoong đi về phòng mình.
“Hai đứa không được ở chung một phòng!” Ông Jung nổi trận lôi đình ngoài cửa, hết đấm lại đá. Có điều cửa này rất chắc, hoàn toàn không bị sứt mẻ gì.
“Tay chắc sẽ rất đau!” JaeJoong nghe thấy những tiếng động liên tiếp bên ngoài.
“Đau sẽ dừng lại thôi.” YunHo nhanh chóng sắp xếp hành lý của hai người.
“Hì hì.” JaeJoong không nhịn nổi cười, “Chúng ta cứ như bị bắt gian tại giường ấy. Tình tiết đúng là cũ rích, còn bỏ trốn nữa.”
“Càng khỏi kích động ba anh.” YunHo đeo túi hành lý lên vai, “Đi thôi, mình về.”
Vì thế, ông Jung chỉ biết trơ mắt nhìn con trai mình nắm tay bạn trai đi ra khỏi nhà, hoàn toàn không để ý đến ông đang giận đến phát run, muốn bước lên giữ lại lại sợ không còn mặt mũi, “Đi đi! Sau này đừng về đây nữa! Ta xem như không có đứa con này!”
***
Hai người trở lại nhà trọ, mãi đến khi hoàn thành chuyện lúc trước bị cắt ngang, lúc này JaeJoong mới nảy sinh cảm giác áy náy. Khẽ đẩy YunHo cũng đang mệt mỏi nằm bên cạnh, “Ba anh liệu có bị chúng ta làm cho tức chết không? Nếu bác không xem anh là con nữa thì phải làm sao?”
“Ba anh dễ mềm lòng lắm, mẹ anh xin lỗi còn tha thứ mà, em không cần lo.”
“Con người ba anh tốt như vậy… làm em cảm thấy rất tội lỗi, cứ thế mà bắt cóc đứa con bảo bối của bác.”
“Xem ra tinh thần của em còn tốt lắm, vận động chưa đủ phải không?” YunHo trêu, bàn tay không an phận lại lần xuống dưới.
“Á! Em mệt lắm! Ngủ đi! Ngủ!” JaeJoong vội vàng nhắm mắt giả chết.
. . . . . .
Một bên là uyên uyên ôm ấp nhau, bên kia ông Jung lại thức trắng đêm không ngủ, gạt tàn đầy ứ tàn thuốc.
Đủ loại ý nghĩ tràn ngập tâm trí, chen chúc khiến đầu ông như muốn nổ tung.
Vì sao con trai mình lại trở thành đồng tính? Chẳng lẽ là cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ đã tạo thành ám ảnh trong tâm lý, khiến nó mất đi lòng tin đối với phụ nữ? Hay là bởi vì nó học trường nam? Là nó chủ động theo đuổi cậu ta hay là bị quyến rũ? Haizz, lúc trước đáng lẽ không nên cho nó vào học trường đấy. Mình cũng không nên đi Mỹ mà bỏ lại con đang tuổi phát triển dễ dàng xúc động lại dễ dàng chịu hấp dẫn không người săn sóc! Lại nói, mẹ nó cũng có phần trách nhiệm, tuy con là do mình nuôi, nhưng dù sao cũng là mẹ đẻ, phải biết quan tâm một chút, làm sao có thể để loại chuyện cấm kỵ thế này phát sinh!
Không được, sự tình nếu đã xảy ra, phải tích cực suy nghĩ nên giải quyết thế nào mới đúng!
Quyết tâm chia rẽ hai đứa nó! Trên TV tình huống này phải làm thế nào nhỉ? Ông Jung cố gắng nhớ lại tình tiết trong bộ phim truyền hình phát lúc 8g tối nhiều năm trước, trong phim cha mẹ muốn chia rẽ con mình với người yêu của nó mà mình không thích là phải làm sao?
Thuê người bắt cóc hăm dọa? Không được, đây là phạm pháp.
Hình như có thể dùng tiền để đuổi người kia đi? Ông Jung hơi nhíu mày, không biết nhà JaeJoong có thiếu tiền hay không, mặc dù tài sản của ông không phải quá nhiều, nhưng nếu tiền có thể giải quyết được vấn đề này thì ông sẵn sàng. Không biết cách này có hiệu quả không?
Còn có cách gặp mặt nói chuyện riêng, vừa nói lý vừa nói tình để khiến đối phương chủ động rời đi, cách này có thể thử một lần.
Đúng rồi! Phải nghĩ cách liên hệ với gia đình JaeJoong, cha mẹ hai bên cùng tạo áp lực bắt hai đứa chia tay.
Xem ra phải tìm người để cùng bàn bạc, việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, không biết mẹ YunHo có biết chuyện này không?
. . . . . .
Ngày hôm sau, bà Kang nghe ông Jung kể hết một lượt xong, cả người ngẩn ra, nửa ngày cũng không có phản ứng gì. Mãi một lúc lâu sau mới hỏi lại như thể vẫn chưa tin hẳn, “Thật sự? Chuyện ông nói đều là thật?”
“Xem ra bà chẳng biết chút gì!” Ông Jung cố gắng áp chế cơn giận.
“Thảo nào tôi cứ cảm thấy có gì không ổn lắm.” Bà Kang lẩm bẩm.
“Con của chồng bà không phải học cùng trường với YunHo hay sao? Nó có biết không?”
“Tôi không biết. Nó chẳng nói gì cả.” Bà Kang do dự một chút, “Để tôi về hỏi nó xem thế nào.”
“Chuyện này phải giải quyết nhanh, không lại đêm dài lắm mộng. Bà cũng xem xem có cô gái nào điều kiện tốt tốt, giới thiệu cho YunHo để nó phân tán sự chú ý. Chờ đến khai giảng tôi sẽ lập tức chuyển YunHo sang trường khác học, à không, tôi sẽ đưa nó sang Mỹ luôn!”
“Ừ.”
. . . . . .
Bà Kang vừa về đến nhà, lập tức hỏi DongHae chuyện của YunHo với JaeJoong, DongHae biết hai người đã bị phát hiện, cũng không giấu diếm làm gì, “Vâng, YunHo hyung và JaeJoong hyung đã hẹn hò được gần một năm rồi, lúc con nhập học thì họ đã là một đôi.”
“Tại sao con không nói cho mẹ biết?” Bà Kang vừa ngạc nhiên vừa tức giận.
“Con thấy YunHo hyung lúc ở bên JaeJoong hyung rất hạnh phúc. Mẹ, không phải mẹ cũng hy vọng sẽ có người quan tâm chiếu cố hyung ấy, thực lòng thương hyung ấy hay sao?” DongHae không trả lời mà hỏi lại.
“Nhưng người đó phải là con gái!” Bà Kang giận đến mức giọng nói trở nên cao vút.
“YunHo hyung thích là được rồi. Con ủng hộ hai người đó.” DongHae thành thật nói, thể hiện lập trường của mình.
“Mấy đứa đều nghĩ cái gì vậy? Trời ạ! Không được! Chúng nó nhất định phải chia tay!” Bà Kang càng tức giận, đột nhiên lại nhìn DongHae đầy nghi ngờ, “Không phải con cũng giống YunHo lén lút hẹn hò với một đứa con trai chứ hả?”
“Con không có.” DongHae nhanh chóng phủ nhận.
Sắc mặt bà Kang dịu đi một chút, nhưng bà lập tức nói tiếp, “Không được, mẹ phải chuyển trường cho con đến trường có cả nam cả nữ mới yên tâm.”
YunHo hyung, JaeJoong hyung, hy vọng hai người có thể kiên trì. DongHae thầm nói trong lòng.
“Con giúp mẹ hẹn cái cậu JaeJoong kia, mẹ cần nói chuyện với cậu ta.”
***
“Hyung, chuyện của em với YunHo bị ba YunHo phát hiện rồi.” JaeJoong gọi cho HeeChul.
“Hả? Làm sao? Có bị bắt chia tay không?” HeeChul vừa nghe chuyện đã trở nên hào hứng.
“Sao hyung lại cao hứng như thế?” JaeJoong trách HeeChul cười trên nỗi đau của người khác.
“Đâu có.” HeeChul vội vàng điều chỉnh giọng nói để không có vẻ hưng phấn quá độ, “Nói đi, tình hình thế nào?”
“Đương nhiên là muốn chúng em chia tay.”
“Thế YunHo bảo sao?”
“Đương nhiên là không đáp ứng.”
“Thế không phải xong rồi sao, tìm huyng làm gì? Muốn liên hợp để chống thế lực hắc ám hả?” HeeChul hết cả hưng phấn, nói chuyện cũng trở nên uể oải.
“Hyung thực sự là siêu cấp thông minh, tính tóan như thần.” Giọng nói của JaeJoong ngọt như mật.
“Chẳng qua là vì nhờ vả mới nói thế chứ gì? Được rồi, đừng nịnh nữa. Bên này hyung sẽ cố gắng chống chọi, mặt khác mấy đứa cũng tìm cách xử lý đi, đừng có trông chờ hyung sẽ thay mấy đứa lo liệu đấy. YunHo nhà em nhìn hyung không vừa mắt, nhưng hyung cũng chẳng vừa mắt cậu ta đâu, chỉ có em thích thôi, hừ!” HeeChul oán giận, có chút nhỏ nhen.
“Ai da, em biết hyung rất thương em mà, không cần thiết phải so đo với YunHo đâu. Tết này em sẽ về thăm hyung. Thế nhé. Bye bye.” JaeJoong ngắt điện thoại, đề phòng HeeChul tiếp tục lải nhải.
“Anh đồng ý cho em về nhà dịp Tết bao giờ?” YunHo ngồi bên cạnh xem TV nhưng không nghe sót một chữ, cười như không cười nhìn JaeJoong.
“Đó không phải trọng điểm!” JaeJoong tức giận gác chân lên đùi anh, “Hiện tại phải nghĩ xem ba anh sẽ đối phó chúng ta như thế nào!”
“Sẽ không thuê người bắt cóc em đâu, cùng lắm bắt anh chuyển trường hoặc tìm em nói chuyện để em chủ động rời khỏi anh, thêm nữa là giới thiệu bạn gái cho anh.” YunHo không để tâm, chỉ chú ý vuốt ve chân cậu, anh thừa hiểu những biện pháp cha mẹ có thể sử dụng là gì.
“Đơn giản thế thôi á?” JaeJoong không tin lắm.
“Đơn giản? Rất thực tế đấy chứ!”
“Nah, em tuyệt đối sẽ không chủ động chia tay với anh!” JaeJoong dựa vào ngực anh.
“Ừ, anh biết.” YunHo thản nhiên đáp.
JaeJoong đơ người một lúc, rồi đẩy anh ra, nổi giận, “Tiếp theo không phải là anh cũng nên tỏ thái độ, nói sẽ không chia tay với em hay sao?”
“Haha.” YunHo cười to, hôn nhẹ môi cậu, “Được, anh đáp ứng em.”
“Chết tiệt, anh không biểu hiện tự nguyện một chút được hả?” JaeJoong giận, vớ lấy gối ôm bắt đầu đánh anh.
“Được rồi được rồi.” YunHo ngừng cười, “Anh cam tâm tình nguyện đáp ứng rằng sẽ không chia tay với em, được chưa?”
“Đi chết đi! Không có thành ý gì hết!” JaeJoong càng dùng sức đánh.
“Thôi được rồi mà.” YunHo lại ôm cậu vào lòng, tặng cậu một cơn mưa hôn để trấn an, “Tin anh, được không?”
“Vâng.” JaeJoong cũng dần bình tĩnh lại, quả thực cậu có chút khẩn trương.
Suy nghĩ trong chốc lát, giọng nói của JaeJoong lại nhẹ nhàng vang lên, “Cho dù anh có chuyển đến trường khác, em cũng sẽ đi theo anh.”
“Kể cả nếu anh đi Mỹ?”
Mỹ ư? JaeJoong sửng sốt.
Không hiểu vì sao dạo này mình có cảm giác edit càng lúc càng xuống tay, không thể nào tìm lại được feelings như lúc trước nữa í ;___;
ReplyDeleteCó phải đọc đi đọc lại quá nhiều nên cảm xúc bị mài mòn đi không??
Thôi thì sau khi hoàn tất, mình sẽ cố gắng dành thời gian để edit hoàn chỉnh một lượt nhất vậy.
Đúng vậy, tốt nhất là nên edit 1 lượt, xong mới đọc lại, chứ vừa edit vừa đọc đi đọc lại như cách An Minh vẫn thường edit đúng là rất dễ bị chai cảm xúc á.
Deletefighting :"> Chap này hơi bị hay, thích quá ♥
ấy ss ơi đừng có nói thế chứ! đi đc gần chặng đường dài thế kia mà đừng có nản chứ ko ai com thì mìh com cho dừng có bỏ ngang thế buồn lắm àh
ReplyDeleteỦa ss nói là ngừng bao giờ?
DeleteSs fic hay quá đi .Bao h thì mới ra chap tiếp thế ôi bn tai họa sẽ dồn lên 2 bạn trẻ của chúng ta đây !!
ReplyDeleteVì cộng đồng reader mà au nhẹ tay với appa và umma thôi nhé!1*Ôm Ôm*