Monday, January 09, 2012

Hoa Phượng Hí Long - Ch. 4

Tác giả: 祁珈

Dịch: Quick Translator

Chỉnh sửa: An Minh

Lưu ý: Tên một số nhân vật đã được thay đổi

Don't take it out without my permission

~***~

Chương 4.

Từ khi đi du viên hội về, YunHo lại quay về trạng thái si tình ngốc nghếch…

Tuy rằng lúc đó JaeJoong rất tức giận mà bỏ đi, đến giờ vẫn ở mãi trong phòng không chịu ra, nhưng dù sao cũng đã hôn được cậu rồi, chỉ việc đó cũng đủ cho YunHo vui đến quên cả trời đất.

“Haha! Thật tốt quá!” YunHo hô to, mặt mày như nở hoa, “Thật không hổ danh là ba đại thần do ta bồi dưỡng, lần này tổ Hái hoa hành động làm việc rất hiệu quả! Sau khi về triều sẽ có thưởng! Haha…”

“Ngài cứ gây sức ép với chúng thần như vậy, chỉ sợ chúng thần không còn mạng mà quay về lĩnh thưởng đâu!” ChangMin tức giận nói.

“Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng!” Nụ cười của KyuHyun đầy ẩn ý, “Cuối cùng đã có thể thân cận được Kim công tử, có điều, thần rất hiếu kỳ, cảm giác đó như thế nào vậy?”

“Cảm giác giống như…” YunHo bắt đầu suy nghĩ, cố tìm từ thích hợp để miêu tả.

“Giống như được ăn một thứ gì đó rất ngon, rất muốn một miếng ăn hết, nhưng lại không nỡ nuốt ngay, nội tâm vô cùng mâu thuẫn, nhưng đồng thời cũng rất sung sướng.” ChangMin tiếp lời.


“Hình dung rất chuẩn xác!” YunHo vỗ vai ChangMin, “Ngươi quả thực rất hiểu ta.”

“Không có đâu.” Biểu tình ChangMin không thay đổi, “Chẳng qua vẻ mặt của ngài sau khi hôn được người ta xong, rất giống thần khi được ăn no.”

“Hoàng thượng ——” SungMin kích động tiến vào, “Có chuyện rồi, đường huynh của thần chuẩn bị đến Choi phủ cách đây hơn hai trăm dặm, để tham gia đại hội phẩm rượu thường niên, đoán chừng mười ngày nửa tháng sẽ không trở lại.”

“Cái gì?” YunHo cả kinh, “Choi phủ? Là chỗ nào?”

“Chính là quý phủ của thương nhân giàu có nhất GwangJu – Choi SiWon. Hàng năm anh ta đều tổ chức đại hội phẩm rượu, mà hà hoa tửu (rượu ủ từ hoa sen) của đường huynh với đào hoa tửu (rượu ủ từ hoa đào) của Kim HeeChul luôn cùng giành ngôi đệ nhất. Hai người họ tài năng tương đương, hơn nữa vốn không phục nhau, thần đoán chừng, năm nay sẽ cạnh tranh rất quyết liệt.” SungMin vội vàng giải thích.

“Đường huynh nhà ngươi còn biết ủ rượu sao?” YunHo hỏi.

“Không chỉ có thế đâu.” SungMin nói, “Trù nghệ (khả năng nấu nướng) của đường huynh cũng vô cùng nổi danh. Lần này, để giành được ưu ái từ phẩm rượu sư (chuyên gia nếm và đánh giá rượu) Han Kyung, đường huynh nhất định dốc hết tâm huyết vào việc ủ rượu.”

“Khoan!” YunHo cắt ngang lời SungMin, nheo mắt đầy nguy hiểm, “Phẩm rượu sư đó lai lịch thế nào? Chẳng lẽ JaeJoong của ta lại có thiện cảm với hắn?”

“Đó là chuyên gia phẩm rượu do Choi SiWon cố ý mời đến, anh tuấn nho nhã tài hoa hơn người, để có được lời khen ngợi của anh ta, đường huynh và Kim HeeChul mới ra sức như vậy.”

“Khốn kiếp!” YunHo đấm mạnh xuống bàn, “Tin quan trọng như vậy sao giờ mới báo! Đi! Lập tức đi đến đại hội! Phẩm rượu sư à? Ta phải diện kiến xem hắn là người thế nào!”

“Nhưng mà… người ta đâu có mời chúng ta?” KyuHyun khó xử nói.

“ChangMin, lập tức đến Choi phủ kiếm bốn tấm thiệp mời về đây. Ta không tin, trên đời này có nơi mà Jung YunHo ta không đến được!” YunHo tự tin nói.

“Hừ, hết ăn quỵt gạt người, giờ lại đến đi ăn trộm…” ChangMin vừa lắc đầu vừa ra khỏi cửa.

***

Đại hội phẩm rượu thường niên chính là sự kiện lớn mà cả vùng GwangJu hiếm khi có được, cho nên mọi người đều nô nức rủ nhau đến tham gia, không hẳn chỉ vì cơ hội được nếm rượu ngon, mà một phần cũng vì vẻ tuấn mỹ của hai vị công tử họ Kim kia.

Hai người đó đều giống như tên thứ rượu do chính tay mình ủ, một người giống như hoa sen, thanh nhã, lãnh diễm, một người giống như hoa đào, quyến rũ, xinh đẹp.

Lúc đám YunHo đến nơi, cả Choi phủ đã vô cùng đông đúc.

“Nhanh lên…” YunHo khẩn cấp bước vào đại môn, lo lắng nhìn đông nhìn tây, “Nhanh tìm xem JaeJoong đang ở đâu!”

“Đại sảnh, góc chín giờ, người mặc áo trắng kia có phải là…” ChangMin chỉ vị trí của JaeJoong.

“A…” YunHo lập tức mỉm cười đầy ngốc nghếch, “JaeJoong hôm nay thật xinh đẹp. Quả nhiên bảo bối của ta hợp với màu trắng nhất.”

“Không có thời gian rảnh mà phát tình đâu, Hoàng thượng!” ChangMin sốt ruột nói, “Ngài không thấy mấy lão già đứng cạnh Kim công tử như hổ đang rình mồi kia à? Nếu không qua nhanh, nhỡ có vấn đề gì thì sao?”

“Cái gì?” YunHo nóng nảy, “Thế thì nguy mất! JaeJoong… JaeJoong à…”

Nghe thấy giọng của YunHo, JaeJoong lập tức nhíu mày, quay mặt qua chỗ khác, kiên quyết không nhìn vẻ tươi cười đầy nịnh nọt của YunHo, “Ngươi tới làm gì? Người ta đâu có mời ngươi?”

“Cậu đã đến đây, làm sao ta không đến được?” YunHo đẩy lão già ngồi cạnh JaeJoong ra, rồi ngồi xuống bên cậu, ghé sát khuôn mặt tuấn tú vào tai JaeJoong, nói đầy mờ ám, “Nhất định tối hôm qua cậu không ngủ được…”

“Đúng thế!” JaeJoong vừa đẩy YunHo đang càng lúc càng xích lại gần, vừa tức giận nói.

“Ta cũng vậy, nghĩ đến cậu nên không ngủ được… Không phải cậu cũng nghĩ đến ta chứ?”

“Ta là bận đánh răng!” Nhớ đến một màn nóng bỏng ở hội du viên tối qua, JaeJoong lại tức không sao tả nổi. Đó là nụ hôn đầu tiên của cậu mà… lại bị cái tên háo sắc từ kinh thành tới cướp đi… đúng là quá đáng!

“Đừng ngượng….” YunHo không biết điều chút nào, còn nói tiếp, “Lần đầu sẽ xấu hổ một chút, về sau quen rồi sẽ không sao…”

“Đừng có mơ!” JaeJoong lườm YunHo một cái, “Ngươi đừng có dựa sát lại đây, nếu không ta đánh đấy!”

“Đánh đi đánh đi…” JaeJoong cầm bàn tay bé nhỏ của JaeJoong đánh lên người mình, “Chỉ cần cậu cao hứng, muốn đánh thế nào cũng được.”

“A… đây không phải Kim JaeJoong hay sao?” Một giọng nói ngọt ngào vang lên, Kim HeeChul trong bộ trường sam màu hồng quyến rũ nhưng nụ cười lạnh lùng khiến người khác run rẩy, không biết từ đâu xuất hiện, “Năm nay không đến một mình sao? Vị công tử anh tuấn này là….”

Nhìn đến Han Kyung đứng phía sau HeeChul đang mỉm cười nhìn mình, JaeJoong hơi bối rối, “Không phải… ta với hắn…”

Nhìn theo ánh mắt của JaeJoong, YunHo lập tức hiểu được mĩ nam đứng trước mặt chính là Kim HeeChul - đối thủ của JaeJoong bảo bối, mà người đứng sau Kim HeeChul đang nhìn JaeJoong đầy ý vị, hẳn là tình địch số 1 - Phẩm rượu sư Han Kyung.

YunHo lập tức vươn tay ra ôm chặt JaeJoong vào lòng, cố ý cao giọng nói, “Đúng vậy! Ta chính là nam nhân của JaeJoong – Jung YunHo!”

Lời của YunHo khiến trong mắt Han Kyung xuất hiện một tia cảm xúc khác thường, nhưng rồi nhanh chóng trấn định lại, Han Kyung đưa tay ra, “Xin chào, tại hạ là Han Kyung, thất kính thất kính.”

“Han Kyung, huynh không cần để ý đến hắn ta.” JaeJoong cố sức thoát khỏi vòng tay của YunHo, đáng tiếc sức lực của cậu không đấu được với hắn. “Ta vốn không phải…”

“JaeJae… đừng nghịch…” YunHo lại nhanh chóng nói tiếp, “Có việc gì lát nữa trở về nói sau, đừng để Han huynh đây chế giễu.”

“Tình cảm hai người thật tốt.” HeeChul cười nói, “Đại hội sắp bắt đầu rồi, hy vọng năm nay chúng ta sẽ phân ra thắng bại.”

“Ta còn có việc phải đi trước, mong được thứ lỗi.” Han Kyung lại sâu xa nhìn JaeJoong một cái, xoay người rời khỏi đó.

“Đừng nhìn nữa, hắn ta đi rồi.” YunHo đưa tay che mắt JaeJoong, có chút ghen tuông nói, “Một người vĩ đại như ta ở ngay bên cạnh, tại sao cậu lại không nhìn thấy?”

“Hừ!” JaeJoong quay ngoắt lại, trừng mắt nhìn YunHo đầy tức giận, “Họ Jung kia! Ta với ngươi có thù oán gì, mà ngươi hại ta hết năm lần bảy lượt?”

“Ta đâu có…” Vẻ mặt YunHo vô tội, “Ta chỉ là thích cậu thôi. Thích một người có gì sai chứ?”

“Ai cần ngươi thích?” JaeJoong càng giận dữ, “Ngươi có biết, ta ghét nhất loại người như ngươi – thi đối thì đọc vớ đọc vẩn, thi đố thì đoán linh tinh, nhát như chuột, chỉ biết khôn vặt, đúng là cái gì cũng kém cỏi – đã cướp đi nụ hôn đầu của ta không nói, bây giờ còn huỷ đi thanh danh của ta. Ngươi… ngươi quả thực rất đáng giận!!!”

Mấy câu của JaeJoong như một gáo nước lạnh xối thẳng vào đầu, khiến YunHo choáng váng, “Chỉ vì ta chọc giận cái tên họ Han kia, cậu lại nói ta như vậy… cậu thật tàn nhẫn!”

“Chuyện này không liên quan đến người khác, ngươi đừng nói linh tinh!” JaeJoong quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến YunHo nữa, “Ngươi đi đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ta.”

“Cậu… cậu đuổi ta!” Nhất thời YunHo cảm thấy uất ức vô cùng, “Ta vượt cả quãng đường xa đến đây cổ vũ cho cậu, cậu đã không cảm kích thì thôi, lại còn đuổi ta đi. Được! Ta sẽ đi. Không bao giờ làm phiền cậu nữa!”

Nói xong, YunHo phất tay áo rời đi, lúc này JaeJoong mới lặng lẽ quay đầu lại nhìn theo bóng lưng YunHo, bỗng nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.

***

Rời khỏi chỗ JaeJoong, gương mặt anh tuấn của YunHo trở nên vô cùng lạnh lùng. Đi đến bên cạnh KyuHyun, phẫn nộ ngồi xuống, lại đấm mạnh lên bàn, khiến SungMin sợ run cả người, “Làm sao thế?”

“Còn phải hỏi sao?” ChangMin tiếp lời, “Xuất quân thất bại!”

“Hừ!” YunHo căm giận, “Dám nói ta cái gì cũng kém cỏi, mà không biết cả thiên hạ này có bao nhiêu người chỉ mong chờ ta liếc mắt một cái!”

“Chắc là Kim công tử vẫn chưa phát hiện được ưu điểm của ngài thôi.” KyuHyun an ủi.

“Đúng thế….” ChangMin cũng gật đầu, nhưng nói thêm, “Thần ở cùng ngài lâu thế rồi mà cũng chưa phát hiện được, Kim công tử mới gặp ngài có mấy ngày làm sao mà biết.”

“Câu này sao ta thấy có vấn đề?” YunHo nghi ngờ nhìn ChangMin, “Ngươi là khen hay nói móc ta vậy?”

ChangMin chưa kịp trả lời, đột nhiên có tiếng hét, “Không xong rồi! Nội viện cháy!!!”

Vừa dứt lời, những người có mặt lập tức xôn xao, đồ đạc của mọi người đều để ở nội viện, nên tất cả vội vàng chạy đến đó cứu hoả, YunHo cảm thấy có chút không ổn, lập tức phân phó, “ChangMin, ngươi lập tức đến nội viện, xem có biện pháp khống chế hỏa hay không. KyuHyun, ngươi bảo vệ đại môn, không được để bất cứ người nào khả nghi thừa dịp hỗn loạn mà rời khỏi đây. SungMin, ngươi ở lại đây nghĩ cách khống chế toàn cục.”

Nói xong, YunHo liền đẩy đám người ra, ôm lấy JaeJoong đang định tiến lên cứu hoả, mệnh lệnh, “Cậu không được phép đi đâu hết! Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta.”

Nhìn thấy YunHo lúc này đã quay lại, JaeJoong đầu tiên là sửng sốt, nhưng sau khi nghe được lời hắn nói, lại trở nên tức giận, “Ngươi là kẻ hèn nhát! Bỏ tay ra! Ta không thích ở bên kẻ yếu đuối như ngươi!”

“Hôm nay dù cậu có nói gì, ta cũng không để cậu rời khỏi ta nửa bước!” Giọng nói của YunHo tràn đầy uy lực, khiến JaeJoong có chút giật mình.

“Mọi người bình tĩnh một chút!” Chủ nhân của Choi phủ - Choi SiWon vội vàng chạy đến, nói, “Mọi người đừng kích động! Lửa ở nội viện đã được dập tắt, chỉ là đống rơm bị cháy mà thôi, chỗ đó cách phòng nghỉ của các vị còn rất xa. Người trong phủ đã xử lý tốt, đảm bảo đồ đạc của các vị không sao. Mọi người có thể an tâm, tiếp tục thưởng thức rượu!”

“Hoá ra chỉ là rơm thôi…”

“Không có việc gì, không có việc gì cả…”

“Nào nào, uống tiếp thôi!”

Mọi người đều thở phào, lại bắt đầu túm năm tụm ba thưởng thức các loại rượu ngon, đột nhiên, YunHo lại nghe có người kêu to, “Trong rượu có độc!”

Tiếp đó, tất cả đều cảm thấy toàn thân mệt mỏi, đầu váng mắt hoa, chỉ có một số ít khách chưa kịp uống vẫn còn tỉnh táo, nhưng đã bị tình huống trước mắt làm cho sợ hãi.

“Chuyện này….” Choi SiWon hoang mang nói, “Làm sao trong rượu có độc được?”

YunHo không uống rượu, hắn cảnh giác quan sát bốn phía, hỏi, “Khách nhân hôm nay rất nhiều, hiện tại tìm danh sách để tra ra kẻ khả nghi đã không kịp nữa. Choi công tử, từ lúc nội viện hô cháy đến giờ, người đứng gần nơi để rượu ngon nhất là ai?”

“Là ta.” Han Kyung đứng ra nói, “Để bảo đảm sự an toàn của rượu ngon, ta không hề rời khỏi đây một bước.”

“Chẳng lẽ… là Han tiên sinh làm…”

“Không thể nào… vì sao Han tiên sinh phải làm như vậy?”

Sự nghi ngờ bắt đầu nổi lên.

“Không thể nào!” HeeChul bước ra, “Han Kyung không có lý do gì để làm thế cả.”

Nghe thấy mọi người bàn tán, dường như JaeJoong đã hiểu ra điều gì, cậu lập tức trừng mắt nhìn YunHo, “Jung YunHo, lại là ngươi giở trò đúng không? Ngay từ đầu ta đã cảm thấy không ổn, lúc tất cả mọi người đổ xô đi cứu hoả, chỉ có ngươi không đi, giờ lại hãm hại nói Han Kyung hạ độc, rốt cuộc là ngươi muốn gì?”

“Bây giờ đưa ra kết luận có vẻ còn hơi sớm.” YunHo buông JaeJoong ra, cầm lấy một chén rượu khẽ ngửi, lại đến bên cạnh một thùng rượu do Han Kyung trông giữ ngửi mùi, rồi nói, “Ta có thể khẳng định, không phải Han Kyung hạ độc. Ít nhất, anh ta cũng không hạ độc vào rượu.”

“Cái gì?” Mọi người không hiểu ra làm sao.

“Lúc cầm chén rượu mọi người uống, ta ngửi thấy một mùi chua nhẹ, đây hẳn là mùi của mê dược, nhưng mùi này chỉ có trong chén rượu mà không có trong thùng rượu, chứng tỏ độc là do ai đó bôi lên chén, chứ không phải bỏ vào trong rượu.”

YunHo lại bước qua Han Kyung, lại gần thùng rượu, “Hơn nữa, rượu ngon do Han Kyung trông giữ có hơn trăm loại, lại chỉ mới được đưa đến hôm nay, tuy phóng hoả là một cơ hội, nhưng nếu muốn hạ độc tất cả loại rượu ấy, chút thời gian đó rõ ràng là không đủ. Như vậy có thể thấy được, phóng hoả chẳng qua là đánh lạc hướng, có người cố ý dùng nó để dời đi sự chú ý của chúng ta, nhằm vu oan cho người khác. Còn hung thủ thật sự, trước khi mọi người có mặt ở đây đã sớm chuẩn bị tốt rồi.”

Lời của YunHo tuy rằng xoá sạch nghi ngờ đối với Han Kyung, nhưng lại khiến mọi người thêm kinh hoảng.

“Mọi người không cần hoảng sợ.” YunHo nói tiếp, “Hung thủ tuy rằng hạ độc, nhưng chỉ là mê dược bình thường, không phải thạch tín, chứng tỏ mục đích của hắn không phải sát hại tính mạng mọi người, hơn nữa, hung thủ rất có thể vẫn chưa rời đi, có lẽ vẫn còn ở trong chúng ta.”

“Công tử!” KyuHyun đi tới, lôi theo một kẻ nhìn rất quen, “Tên này đang định trốn đi, bị ta bắt được.”

“Công tử!” SungMin cũng đến, “Vừa rồi, lúc mọi người đang vội vàng cứu hoả, tên này lén lút nhìn đông nhìn tây. Ta quan sát một thời gian, thấy lúc mọi người thoải mái uống rượu, tên này lại không hề đụng đến một giọt.”

“Nói!” YunHo trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi rốt cuộc là ai? Tới đây có mục đích gì?”

“Ta… ta không hạ độc…”

“Công tử, ngài không nhớ sao? Hắn chính là kẻ từng chạm trán với ngài trên đường cách đây mấy ngày – Park Tae Sang!” KyuHyun nói, “Thảo nào nhìn quen như vậy.”

“Công tử!” ChangMin xuất hiện, cũng kéo theo một kẻ khác, “Ta phát hiện hoả hoạn ở nội viện là do người gây ra, liền từ cửa sau đuổi theo, sau đó bắt được tên này. Hắn là gia đinh của Park phủ, đã thừa nhận chính Park Tae Sang bảo hắn phóng hoả.”

“Vậy bọn chúng làm thế nào để hạ độc?” YunHo hỏi.

“Bọn hắn mua chuộc người cung cấp đồ đựng rượu, sau đó lén bôi mê dược lên chén.” ChangMin nói.

“Nói!” YunHo thẩm vấn Park Tae Sang, “Mục đích của ngươi là gì?”

“Ta… ta chỉ định thừa dịp hỗn loạn… đem mỹ nhân kia bắt về nhà…” Park Tae Sang run rẩy chỉ vào JaeJoong.

“Đúng là kẻ háo sắc!” YunHo quát một tiếng, rồi quay đầu lại nói với Choi SiWon, “Choi công tử, tên khốn này giao cho ngài. Qua nửa canh giờ nữa, tác dụng của mê dược sẽ tự động giải trừ, mọi người có thể tiếp tục đại hội.”

“Jung công tử, may hôm nay có ngài, nếu không lại trúng gian kế của tên kia.” Choi SiWon khách khí nói, “Mời Jung công tử ở lại quý phủ mấy ngày, cơ trí cùng khí phách của công tử, thực sự khiến ta vô cùng ngưỡng mộ.”

“Đúng vậy.” Han Kyung cũng đi tới, chân thành nói, “Jung công tử giúp ta xoá bỏ hiềm nghi, Han Kyung vô cùng cảm kích, nếu như không chê, mời công tử cùng ta uống chén rượu nhạt, xem như bằng hữu.”

“Được!” YunHo sảng khoái nói.

“Mời!”

“Mời!”

YunHo theo Choi SiWon và Han Kyung đi vào đại sảnh, lúc đi qua bên người JaeJoong, liền liếc mắt nhìn cậu đầy sâu kín, trong ánh mắt đó có sự bất đắc dĩ, có sự ấm ức, cùng rất nhiều cảm xúc khó nói bằng lời.

Ánh mắt phức tạp của YunHo khiến trái tim JaeJoong đột nhiên chùng xuống, cậu bắt đầu cảm thấy ân hận vì đã nói ra những lời kia.
 

5 comments:

  1. ah yunho, mình biết mà, thế nào lại làm vua có thể bình định thiên hạ cơ chứ, quả là ko tầm thường, bình thường thì ngốc ngốc, đáng yêu, nhưng khi gặp chuyện lại cực kì nhanh trí, thật có bản lĩnh nha, chờ coi tiếp chap sau của bạn. thank bạn nhiều nha :)

    ReplyDelete
  2. aigu..bộ này lâu lắm rùi mới thấy chap mới nha...típ tục nha nàng 5ting~~

    ReplyDelete
  3. Ah~ *gào rú* yêu chị nhất trái đất *ôm hun*

    Càng đọc càng thấy Changmin đáng yêu, Changmin dễ thương, Changmin nhí nhảnh. Em cười muốn té ghế mấy câu nói của Changmin =))

    Yunho vô đối, vầy mới là minh quân chứ, không đưa tình địch vào chỗ chết, ôi~ quân tử quớ >//<

    Phải nói là tác giả đã sử dụng hình ảnh hoa cho 2 vị mỹ nhân trong đây rất phù hợp. Kim Jaejoong ví như tuyết liên lạnh giá, xinh đẹp mà khó gần. Còn Kim Heechul thì vẻ yêu kiều mặn mà của loài hoa đào quyến rũ, một màu hồng mê hoặc chúng sinh =))

    Chị, cám ơn vì đã làm chương 5 cho em *rưng rưng*

    ReplyDelete
  4. M ko biết comt gì nữa.. chỉ muốn cám ơn b vì đã edit và share bộ này... m chờ chap mới của b vậy .

    Thanks (^_^)

    ReplyDelete
  5. Aigoo cuối cùng ss cũg come back oaoa bộ này thật sự là rất hay đi ss trans quá mượt đọc xog thík vô cùng .Mong chap sau of ss

    ReplyDelete