Thursday, February 09, 2012

Trận Chiến Tình Yêu - Ch. 33

Tác giả: hamble

Dịch: Quick Translator

Chỉnh sửa: An Minh

Don't take it out without my permission

~***~

Chương 33.
 
Giải Taekwondo đã xong, cuộc thi Cosplay cũng đã kết thúc, JaeJoong cuối cùng lại quay về với cuộc sống giản đơn bình lặng ở trường học.

Mỗi ngày vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy YunHo trên giường đối diện, sau đó cùng anh lên lớp, ăn cơm, đến CLB tập luyện, rồi lại cùng nhau về phòng. Thật sự rất hạnh phúc!

Đương nhiên, nếu có một ngày có thể cùng giường cùng gối với anh, thì sẽ càng tuyệt vời hơn nữa.

Nhưng cứ trải qua những ngày như thế được khoảng một tuần, JaeJoong lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán.

Dường như nghe được tiếng lòng của cậu, DongHae xuất hiện rất đúng lúc.

“Học trưởng JaeJoong, có thứ này em muốn cho anh xem.”

“Gì thế?” JaeJoong tò mò.

DongHae đưa cho cậu một vật hình vuông được bọc lại.

JaeJoong mở ra, hiện lên trước mắt cậu là một chiếc khung tinh xảo bao lấy một bức ảnh, chính là ảnh chụp cậu trong trang phục Kikyo cùng YunHo trong trang phục Sesshoumaru đang hôn nhau. Hình như ảnh đã được chỉnh sửa, trông rất lung linh.

“Làm sao cậu có cái này?” JaeJoong nắm chặt khung ảnh.

“Hôm đó bạn em cũng tham gia cuộc thi, em đến đó cổ vũ, may mắn chụp được bức ảnh này.” DongHae cười, không có ý khoe khoang.

“Cái này tặng tôi à?” JaeJoong hỏi, thích đến mức không muốn buông tay.

Đương nhiên ạ.”

“Cậu chụp được bao nhiêu cái? Gửi cho tôi file gốc được không? À nhớ đừng phát tán cái này, YunHo không thích đâu.” JaeJoong không quên căn dặn.

“Vâng. Em sẽ giữ bí mật.” DongHae hiểu ý gật đầu.

***

“YunHo!” JaeJoong vừa hát nho nhỏ vừa vội vã trở về phòng, muốn nhanh nhanh khoe với anh.

YunHo đang ngồi trước máy tính, nghe cậu gọi liền quay đầu lại, nhưng sắc mặt anh không tốt.

“Sao thế?” JaeJoong liếc mắt nhìn màn hình máy tính, trên đó chính là bức ảnh cậu đang cầm được phóng lớn lên. Cậu vội vàng lại gần, “Làm sao xuất hiện ở đây được?”

“Không biết do ai chụp, bị post lên diễn đàn của trường rồi.” YunHo rất là mất hứng, anh đã cẩn thận đến thế nhưng lại quên mất còn có khán giả, bảo vệ làm ăn kiểu gì thế không biết, tại sao lại để khán giả tự do đem máy ảnh vào hội trường chứ?

“Là DongHae?” JaeJoong lẩm bẩm tự hỏi, là cậu ta post chăng?

“Em nói sao?” YunHo không nghe rõ, trong lúc lơ đãng lại phát hiện trên tay JaeJoong có thứ gì đó. “Ở đâu ra thế này?” Nói rồi anh cầm lấy xem.

“DongHae đưa, hôm đó cậu ta cũng có mặt.”

“Đúng là tên nhiều chuyện!” YunHo nhíu mày.

“Thôi quên đi, chắc cậu ta cũng không có ác ý gì.”

Chụp đã chụp rồi, post cũng đã post rồi, chẳng còn cách nào nữa. YunHo chỉ có thể cứu vãn tình huống một cách muộn màng bằng việc yêu cầu admin của diễn đàn xóa bức ảnh đó đi.

Kết quả, từ ngày hôm đó, YunJae chính thức trở thành cặp tình nhân số 1 được cả trường công nhận.

Cũng từ đó, DongHae xuất hiện càng lúc càng nhiều trong tầm nhìn của hai người.

Điều lạ lùng là cậu ta không bám theo YunHo, mà lại tiếp cận JaeJoong.

Trên hành lang, “Học trưởng JaeJoong, anh đi học à? Em cũng tiện đường, mình cùng đi nhé!”

Ở căng-tin, “Học trưởng JaeJoong, anh xuống ăn cơm phải không? Ngồi bàn chúng em đi.”

Trên sân thể dục, “Học trưởng JaeJoong, hoá ra anh cũng thích chạy bộ? Em cũng thế. Lát nữa em tham gia trận bóng đá, anh qua cổ vũ em được không?”

Trong thư viện, “JaeJoong hyung, lại gặp anh rồi. Anh đến tìm tài liệu à? Thế anh thích đọc sách gì? Để em giới thiệu với anh tiểu thuyết này, rất hay nhé.”

. . . . . .

DongHae ngày càng trở nên thân thiết với JaeJoong hơn, xưng hô cũng từ “Học trưởng JaeJoong” trở thành “JaeJoong hyung”, mà đối với YunHo bên cạnh cậu, cũng chỉ thản nhiên gật đầu chào hỏi mà thôi.

JaeJoong có chút không quen. Còn YunHo tuy thấy nhưng không tỏ thái độ gì.

“Anh nói xem, có phải DongHae cố ý tiếp cận em không?” JaeJoong không kiềm được, hỏi YunHo.

“Làm sao anh biết được!”

“Hay cậu ta ngưỡng mộ em quá?” JaeJoong có chút tự kỷ.

YunHo liếc mắt nhìn cậu, không nói gì.

“Yah! Anh xem thường sức hấp dẫn của em!” JaeJoong rất bất mãn.

YunHo tiếp tục đọc sách, lười tranh cãi với cậu.

“Sách có gì đẹp chứ?” Hai tay JaeJoong vòng lên cổ anh từ phía sau.

YunHo duỗi tay kéo cậu vào lòng, “Em đang rất rảnh rỗi, phải thế không?”

“Phải.” JaeJoong đáp đầy bóng gió, tay không ngừng vuốt ve khuôn mặt anh.

YunHo buông sách, cúi đầu hôn lên đôi môi ngọt ngào kia, tuyên bố hoạt động cách ngày diễn ra một lần trên giường chính thức bắt đầu.

. . . . . .

Sau khi hoạt động hương diễm khiến tinh thần sảng khoái và cơ thể khỏe mạnh kia kết thúc, JaeJoong nằm luôn trên người YunHo không chịu dậy.

“Em đè anh nặng quá.” YunHo nói, hôm nay cả hai làm theo tư thế riding vốn ít khi dùng.

“Thế người vừa rồi thích muốn chết là ai hả? Bình thường anh cũng đè em quá nặng còn gì?” JaeJoong dằn dỗi nhéo vào eo anh.

“Không phải em cũng rất thích sao?”

Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy! JaeJoong không thèm nói nữa, lăn từ trên người YunHo xuống phía trong giường, duỗi chân đá anh xuống, “Biến đi! Đây là giường của em!” Không ngờ lại đụng đến chỗ đau liền rên lên, “Ối!”

“Giường này bé quá.” YunHo ngồi dậy, dùng tay tách hai cánh mông của JaeJoong xem tình trạng của cậu.

Tiểu huyệt sưng đỏ vẫn chưa khép lại hoàn toàn, có thể thoáng thấy được bên trong phấn hồng mềm mại, hơi đụng vào còn có chất lỏng màu trắng chảy ra.

Từ lần thứ hai làm chuyện đó, YunHo thích cảm giác không dùng đồ bào vệ mà giải phóng thẳng vào bên trong JaeJoong, bởi thế sau khi làm xong, anh lãnh trách nhiệm giải quyết hậu quả cho cậu.

Để YunHo bế mình vào phòng tắm, JaeJoong cắn cắn lên tai anh, “Lúc trước em đã nói ghép giường lại nhưng anh lại bảo không cần.”

Nếu ghép giường, người ngoài nhìn thấy không phải là sẽ đoán ra ngay? Cho dù mọi người đều biết quan hệ giữa hai người, nhưng YunHo vẫn không muốn công khai quá mức như vậy. Còn nữa, hiệu quả cách âm của Ký túc xá sợ cũng không tốt, có lẽ đã đến lúc anh và JaeJoong chuyển ra ngoài ở.

“Hay chúng ta dọn ra ngoài?” JaeJoong vô tình có cùng ý kiến với anh.

“Ừ. Để anh tìm xem gần đây có chỗ nào cho thuê phòng không?” YunHo gật đầu.

“Thật chứ? Em yêu anh!” JaeJoong hưng phấn bobo lên mặt anh một cái, như vậy mới gọi là sống chung thực sự chứ! Cảm giác giống như sống thử trước khi kết hôn vậy!

“Em vui đến thế sao?” YunHo cũng nhịn không được liền bật cười.

***

Vì thế, JaeJoong bắt đầu chú ý tìm hiểu tin tức phòng cho thuê ở khu vực xung quanh trường.

“Hai cậu muốn chuyển ra ngoài sao? Thế thì tốt quá! Tớ rất hâm mộ.” Bạn tốt cùng phòng của JaeJoong – YoungSaeng là người đầu tiên biết chuyện.

“Cậu cũng rất muốn ra ngoài sống chung với người ấy của cậu kia mà, haha.” JaeJoong tỏ vẻ thấu hiểu.

YoungSaeng đỏ mặt, “Nhưng trường của anh ấy không cho sinh viên ngoại trú.”

JaeJoong vỗ vai cậu ta, “Bảo anh ta chuyển trường đi, chuyển sang trường này.”

Hai mắt của YoungSaeng sáng lên, vỗ tay, “Có lý lắm!”

***

Giống JaeJoong, YunHo cũng đang tập trung tìm phòng cho thuê.

“Cậu muốn dọn ra ngoài?” Kim YoungWoon nhìn tập quảng cáo cho thuê phòng trên tay YunHo, “Ở cùng JaeJoong hả?”

“Ừ.” YunHo trả lời đơn giản.

“Thật tốt quá. Đúng là song túc song phi (cùng ngủ cùng bay, ý nói lúc nào cũng quấn quýt bên nhau).” Kim YoungWoon hâm mộ. “Haizz! Mùa xuân của tớ đang ở nơi nào chứ?”

“Ở ngoại trú chắc không dễ dàng đâu ạ.” HyukJae cũng tham gia cuộc thảo luận,

“Ừ. Tôi muốn đi làm thêm kiếm tiền. Hai người có biết chỗ nào không, giới thiệu đi.” YunHo nhìn YoungWoon và HyukJae.

“Cách kiếm tiền nhanh nhất thì….” Kim YoungWoon nhìn YunHo từ trên xuống dưới, “Cậu không làm được.”

“Vì sao ạ?” HyukJae vội hỏi.

“Cho dù YunHo có chấp nhận đi làm cái nghề đó thì vị kia nhà cậu ta cũng không chịu đâu.” Dưới ánh mắt như muốn giết người của YunHo, giọng của Kim YoungWoon càng ngày càng nhỏ.

“Ý kiến vớ vẩn!” YunHo cuộn tròn tờ báo gõ lên đầu YoungWoon.

“Hay là cậu đi làm người mẫu? Tớ có rất nhiều danh thiếp của các công ty tìm người, cậu gọi điện hỏi xem sao?” Kim YoungWoon cuối cùng cũng đưa ra được một đề nghị nghiêm túc.

Người mẫu sao? YunHo trầm tư suy nghĩ.

“Được đấy! Học trưởng vừa đẹp trai vừa cao ráo, nhất định sẽ nổi tiếng rất nhanh!” HyukJae tán thành.

Lần trước? Lần trước nữa? Hay là lần trước trước nữa nhỉ? Không nhớ rõ, nhưng hình như mình có danh thiếp của một công ty người mẫu nhưng để đâu mất rồi thì phải, lát phải về tìm lại xem sao. YunHo quyết định.

“Không được nói cho JaeJoong biết.” YunHo dặn.

“Biết rồi.” Kim YoungWoon làm động tác kéo khóa miệng.

“Vâng.” Tuy không rõ vì sao phải thế nhưng HyukJae cũng nghe lời.

***

HyukJae quay lại Ký túc xá. DongHae đang ở trên giường nói chuyện điện thoại.

“… Em rất nhớ hương vị của trà chiều hôm nọ, hyung có thể đi cùng em đến tiệm đó không?... Thế ạ? Không sao, để lần sau cũng được…. Vâng, gặp hyung sau.”

“Học trưởng JaeJoong phải không?” HyukJae hỏi. “Gần đây cậu hay gặp anh ấy nhỉ.”

“Em rất thích JaeJoong hyung.” DongHae thản nhiên trả lời.

“Không phải thích kiểu ấy chứ?” HyukJae đùa. “Học trưởng JaeJoong đã có học trưởng YunHo rồi.”

“Em biết.” DongHae có chút khó chịu.

“Hai người đó sắp chuyển ra ngoài ở, sau này không gặp họ ở Ký túc xá được nữa.” HyukJae nằm dài ra giường, thở dài một câu.

“Họ muốn dọn ra ngoài?” DongHae giật mình, thật sự muốn sống chung hay sao?

“Ừ, họ đang tìm nhà.”

Ánh mắt DongHae trở nên ảm đạm, xem chừng càng phải tranh thủ thời gian hơn.

5 comments:

  1. la sao ta, co phai Donghae thich Jae theo nghia khac ko, ma to cu thay Donghae co am muu gi do nhu muon chia tach Yun ra khoi Jae ay

    ReplyDelete
  2. Oa~~~~
    Ss edit that nhanh qua. Cu hai ngay lai co chap moi de doc^^
    Em rat thac mac ve Dong Hae. Khong biet cau ay la nguoi ntn nhung em thay cau ay thuc su rat quan tam den Yunho. Ho giau Jae di lam nguoi mau. Hai con nguoi nay co chuyen gi cung giau nhau la sao =.=
    Mong cho chap moi cua ss ^^

    ReplyDelete
  3. chap này hơi bị ngọt X"33 thích quá ♥

    mà cứ tưởng Yunho sẽ làm-gì-đó để "dạy bảo" vị kia nah2 mình chứ :))

    ReplyDelete
  4. Donghae lúc đầu rất kính trọng yun xem như là thần tượng vậy mà khi biết quan hệ của yụnae thì thay đổi đột ngột như zây chắc chắn là có âm mưu ko tốt chút nào ?
    hồi hộp quá nhanh ra chap tiếp đi ss

    ReplyDelete
  5. DongHae thiệt là làm cho ta khó hiểu ah~~

    ReplyDelete