Dịch: Quick Translator
Chỉnh sửa: An Minh
Lưu ý: Tên một số nhân vật đã được thay đổi
Don't take it out without my permission
~***~
Chương 7.
Bị YunHo ôm quay về Hoa ngữ viên,
JaeJoong liền trốn vào phòng, vừa khóc vừa làm ầm ỹ không chịu đi ra.
YunHo bám cửa dỗ dành nửa ngày nhưng
vô ích, lại vì quốc sự quấn thân, đành phải tạm thời rời đi.
Lo lắng JaeJoong chỉ có một mình, mà
KyuHyun, SungMin lại không thể phân thân, đành phải lôi ChangMin vừa về nhà
chuẩn bị nghỉ ngơi trở lại.
ChangMin bưng một bàn to toàn đồ ăn,
một cước đá văng cửa phòng JaeJoong, cũng không thèm nhìn JaeJoong một cái, đặt
mông xuống trước bàn, bắt đầu ăn như rồng cuốn.
“Ngươi không cần khuyên ta.” JaeJoong
dằn dỗi, “Ta không ăn gì hết, chừng nào Jung YunHo không đưa ta về, ta liền
tuyệt thực chống lại.”
“Ngươi yên tâm, ta vốn không định
khuyên can gì hết.” ChangMin uống một ngụm nước ô mai, “Hơn nữa, đây đều là đồ
ăn dành cho ta, làm gì có phần của ngươi.”
“Hở?!” JaeJoong có chút bất ngờ,
“Không phải… ngươi muốn thuyết phục ta thay cái tên vô lại kia sao?”
“Ngươi muốn khóc muốn ầm ỹ xin cứ tự
nhiên, chỉ cần không tìm đến cái chết là được.” ChangMin cắn miếng ô mai, “Thực
ra ta còn ước gì ngươi nhanh chóng biến mất, từ khi gặp ngươi, ta chẳng có lúc
nào nhàn rỗi cả.”
“Vậy ngươi tới làm gì?” JaeJoong đi
đến trước mặt ChangMin, chống má nhìn kẻ đang ăn như đã chết đói ba ngày,
“Ngươi không phải hộ vệ của Jung YunHo sao?”
“Ngươi nghĩ ta muốn đến chắc?” ChangMin
lườm JaeJoong một cái, “Đáng ra hiện giờ ta phải được nghỉ ngơi, nhưng vì ngươi
làm trò tuyệt thực chống đối nên cái vị chủ tử vô lương tâm kia mới lôi ta đến
đây. Ta ngày đêm thần tốc từ GwangJu trở về, còn chưa kịp nghỉ chút nào đâu.”
“Hóa ra là thế.” JaeJoong nhìn tiểu
đệ đáng yêu trước mặt, đột nhiên cảm thấy rất áy náy, “Xin lỗi nha…”
“Không trách được ngươi.” ChangMin
cầm đùi gà, nói, “Ngươi cũng là người bị hại thôi, có muốn ăn cái đùi gà này
không, ăn no mới có sức chống đối tên kia chứ?”
“A, được, cám ơn.” JaeJoong nhận đồ
ăn, vừa nhỏ nhẹ ăn vừa tò mò hỏi, “Ngươi cũng hiểu được ta là người bị hại à,
ta còn tưởng ngươi đứng về phía Jung YunHo nữa.”
“Ai đứng về phía hắn?” ChangMin phẫn
nộ, “Ta chẳng qua phải chịu miễn cưỡng để kiếm chén cơm ăn thôi. Ta sớm đã nhìn
hắn chẳng vừa mắt rồi.”
“Vậy sao?” Rốt cuộc tìm được đồng
minh, tâm trạng JaeJoong cũng dần tốt lên, “Thế vì sao ngươi còn ở lại bên cạnh
hắn?”
“Lão cha ta là Hộ quốc Đại tướng
quân, trong nhà chỉ có mình ta là con trai. Ta vốn đang chuẩn bị chu du bốn
phương, thưởng thức mỹ thực thiên hạ, nhưng ông già kia lấy cái chết đe dọa,
nếu ta không ở lại làm quan liền treo cổ tự sát, ta đành phải nghe theo thôi.”
“Hóa ra ngươi hiếu thuận như vậy.”
Thiện cảm của JaeJoong đối với ChangMin càng tăng thêm.
“Ở trong cung cũng không tồi, tuy có
hơi vất vả, nhưng cũng được ăn rất nhiều.” ChangMin nhét điểm tâm vào miệng,
mỉm cười như một đứa trẻ.
“Đúng là làm khó ngươi, gặp phải một
chủ tử như Jung YunHo.”
“Nói vậy chứ không phải vậy.” ChangMin
giải thích, “Hắn ngoại trừ việc có hơi ngốc, da mặt hơi dày, đánh rắm hơi
nhiều, thì không có vấn đề gì hết. Nói thật, hắn sống đến giờ cũng đâu có dễ
dàng, phụ thân qua đời lúc còn bé, mười sáu tuổi trở thành Hoàng thượng, mấy
năm nay loạn trong giặc ngoài, chưa từng thấy hắn có lúc nào nhàn rỗi.”
“Thật thế ư?” Lời ChangMin khiến
JaeJoong có chút động lòng, nhưng vẫn mạnh miệng, “Nhưng mà, hắn bắt ta đến
đây, chuyện này không thể biện minh được!”
“Đúng là quá đáng.” ChangMin ăn một
muỗng chè, “Có điều, hắn hiếm khi điên cuồng như thế lắm. Ta theo hắn nhiều năm
như vậy, tới giờ cũng chưa thấy hắn động tâm với ai.”
“Thật vậy chăng?” JaeJoong ngoài
miệng thì nghi vấn, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, “Hắn thực sự động
tâm với ta…”
“Ngươi còn không nhìn ra sao?”
ChangMin há hốc miệng, “Kiến tạo khu phòng này tiêu tốn mất mấy chục vạn lượng
vàng của quốc khố. Bình thường hắn chẳng dùng lấy một đồng của quốc khố để tiêu
dùng cho riêng mình đâu.”
“Phải thế không?” JaeJoong cắn môi,
cố gắng không cong cong khóe miệng.
“Còn nữa, từ sau khi từ GwangJu về,
hắn như bị điên luôn.” ChangMin nhớ lại, “Ta đứng canh ngoài tẩm cung của hắn,
nửa đêm còn nghe hắn gọi tên ngươi.”
“A…” JaeJoong bắt đầu đỏ mặt, vừa
thẹn thùng vừa cảm thấy ngọt ngào.
“Nhìn thấy người mặc trang phục giống
ngươi, thể nào cũng tiến lên giữ chặt người ta, phát hiện không phải là ngươi
lại ngây ngẩn đứng nguyên tại chỗ cả nửa ngày, rất đáng thương…”
“Ừm…” JaeJoong vùi khuôn mặt đang
nóng lên vào cánh tay, che giấu nội tâm của chính mình.
“Có điều, ngươi đừng nên dễ dàng thỏa
hiệp.” ChangMin nghiêm túc nói, “Càng dễ dàng có được càng không biết quý
trọng, nhất định phải hành hạ hắn một thời gian, giúp ta báo thù. Ai bảo hắn
toàn bắt ta giúp hắn làm chuyện xấu!”
“Được!” JaeJoong gật đầu, “Dù sao ta cũng đang nhàm chán, làm một ít điểm tâm của GwangJu cho ngươi ăn nhé?”
“Hay quá!” ChangMin vui vẻ đứng lên,
“Đi thôi!”
“Nhưng mà, về sau Jung YunHo có
chuyện gì, ngươi nhất định phải nói cho ta biết trước tiên!”
“Không thành vấn đề!”
- - -
Lo xong chuyện quốc gia đại sự, bữa
tối còn chưa kịp dùng, YunHo đã vội vàng bãi giá Hoa ngữ viên.
Vừa vào cửa, liền thấy JaeJoong cùng
ChangMin ngồi trước bàn cơm nói nói cười cười, thấy YunHo, thái độ của JaeJoong
cũng khác hẳn lúc trước, “Về rồi sao, đã dùng cơm chưa?”
“À… chưa…” YunHo có chút ngẩn người.
“Vậy ngồi xuống cùng ăn đi.” JaeJoong
gọi, “Muội muội đứng kia, giúp Hoàng thượng các ngươi chuẩn bị bát đũa.”
“Vâng, ca ca xinh đẹp.” Cung nữ vội
đi lấy.
“JaeJoong à…” YunHo ngồi xuống cạnh
JaeJoong, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, không khỏi khẩn trương, “Cậu không
sao chứ? Có phải chưa quen khí hậu ở đây không? Hay là mê dược khiến cậu hồ đồ
rồi?”
“Ngài đừng lo.” ChangMin ăn một miếng
đồ ăn, “JaeJoong hyung đã thông suốt rồi.”
“Đã nghĩ thông rồi?” YunHo mừng rỡ,
“Cậu sẽ không đòi về nhà nữa?”
“Ta đòi thì có tác dụng sao?”
JaeJoong lườm, “Dù sao ngươi cũng không chịu đưa ta về, chi bằng ta giữ sức còn
hưởng thụ cuộc sống ở hoàng cung.”
“Thật tốt quá!” YunHo hớn hở, “Cậu cần gì cứ việc nói, ta nhất định sẽ đáp
ứng.”
“Đây là ngươi nói đấy nhé.” JaeJoong
thấy YunHo mở miệng, liền đem toàn bộ những điều đã thương lượng trước với
ChangMin nói hết ra, “Thứ nhất, tuy ngươi rất thích ta, nhưng ngươi không được
có ý định xâm phạm ta, cảm tình phải từ từ bồi dưỡng, nếu phát triển đến trình
độ nhất định, tất nhiên sẽ có một số việc có thể làm, nhưng ngươi không được ép
buộc. Sau này, ngươi không được động chút là cởi trang phục của ta, đụng chạm
cơ thể ta, có đáp ứng không?”
“Ừm, được rồi.” YunHo nghĩ, đáp ứng
trước rồi tính sau.
“Thứ hai, ngươi mời ta tới nên ta là
khách, không phải tù nhân, ta phải có tự do của mình, ta muốn đi đâu thì đi,
thậm chí ra khỏi cung cũng không được ngăn cản, nếu ngươi không yên tâm, thì để
ChangMin đi cùng.”
“Được, ta sẽ cho cậu một tấm kim bài,
muốn đến chỗ nào cũng được.”
“Thứ ba, ta không phải người trong
cung, nên sẽ không tuân theo mấy thứ quy củ trong đây, hành lễ thỉnh an linh
tinh gì đó phải được miễn, tất nhiên ta vẫn đảm bảo phép lịch sự, nhưng phải bỏ
hết mấy thứ lễ nghi phiền phức, được không?”
“Được, có điều cậu đừng đi gây chuyện
khắp nơi nhé!” YunHo vẫn chưa thực sự yên tâm.
“Nếu ta gây chuyện, ngươi đem ta giết
không phải là xong sao?” JaeJoong thoải mái nói.
“Ta nào nỡ giết cậu chứ...” YunHo cau
mày, “Còn gì nữa không?”
“Thứ tư, Hoa ngữ viên này vì ta mà
kiến tạo, không phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, trước phải hỏi ta có muốn
gặp hay không, đừng có biến chỗ này thành rạp xiếc, ngày nào cũng tấp nập người
đến xem!”
“Được!” YunHo lau mồ hôi, “Chắc hết
rồi chứ?”
“Tạm thời có vậy thôi.” JaeJoong cười
hì hì, “Sau này ta nghĩ ra gì lại bổ sung sau.”
“Ừ được.” YunHo nhìn ChangMin đang
cắm đầu ăn, “Không còn sớm nữa, ChangMin cũng vất vả cả ngày rồi, nhanh trở về
nghỉ ngơi đi.”
“Phải rồi.” JaeJoong giữ chặt
ChangMin, “Ta và ChangMin đặc biệt hợp tính, ngươi để đệ ấy làm hộ vệ cho ta
đi. Hôm nay muộn rồi, để ChangMin ở khách phòng nghỉ ngơi, ngày mai tính sau.”
“Được rồi!” YunHo nắm nắm tay
JaeJoong, “Nghe lời cậu hết, ChangMin, nhanh đi ngủ đi.”
ChangMin cầm nốt miếng còn lại trong
bát, rồi một mình quay về phòng.
Thấy bóng đèn đi rồi, YunHo lại dịch
sát vào JaeJoong, đến khi không còn một khe hở, ôm chặt eo nhỏ của cậu, mới
cười hì hì, “JaeJoong à, cậu nói thật đi, một tháng rồi có nhớ ta không?”
“Ừm… có chút chút…” JaeJoong muốn lôi
cái tay đang sờ hông mình ra, đáng tiếc phí công.
“Ta biết mà.” YunHo đắc ý, “Cậu ngoài
miệng không nói nhưng trong lòng vẫn có ta. Mà, chút chút là chừng nào?”
“Từng này.” JaeJoong giơ cái móng tay
nhỏ xíu lên.
“Thế là nhiều rồi.” YunHo tự an ủi,
“Tinh hoa thì phải cô đọng mà.”
“Đúng là đằng nào cũng nói được.”
JaeJoong gắp cho hắn ít đồ ăn, nói, “Bận rộn cả ngày, nhất định ngươi đói lắm.
Nhanh ăn đi, đây là đồ ăn ta tự làm đó.”
“Cậu vì ta mà tự mình xuống bếp sao?”
YunHo cực kỳ vui vẻ, “Ta thực sự rất hạnh phúc, chi bằng, cậu đút cho ta đi.”
“Ngươi có tay có chân, sao không tự
mình ăn?” JaeJoong giận dỗi nói.
“Ta còn phải ôm cậu mà.” YunHo làm nũng,
“Nếu để ăn cơm mà phải buông cậu ra, ta thà đói chết còn hơn.”
“Bó tay với ngươi luôn.” JaeJoong
cười cam chịu nhưng đầy ngọt ngào, bắt đầu đút thức ăn cho YunHo, “Nào, há
miệng.”
. . .
Ăn uống no say rồi, JaeJoong hạ lệnh
đuổi khách, “Được rồi, cũng không còn sớm, ngươi nhanh về nghỉ ngơi đi.”
“Về đâu nghỉ chứ?” YunHo giả vờ ngây
thơ, “Ta nghỉ ở đây.”
“Vậy ngươi sang khách phòng chen chúc
với ChangMin đi.” JaeJoong ngáp một cái, “Ta mệt rồi, về phòng đây.”
“Đừng!” YunHo ngăn lại JaeJoong đang
muốn xoay người, “Ta ngủ cùng cậu.”
“Lại nữa!” JaeJoong chống hông, trừng
mắt với YunHo, “Vừa rồi ngươi đáp ứng thế nào?”
“Ta chỉ ngủ thôi mà.” YunHo giơ tay
thế, “Ta cam đoan không lộn xộn.”
“Quỷ mới tin ngươi.” JaeJoong không
bị mắc lừa, “Nhanh về cung đi, nếu không ta về nhà đó.”
“JaeJoong à… cho ta ngủ một đêm
thôi.” YunHo bắt đầu giở trò, “Không thì… ta ngủ dưới đất cũng được.”
“Không được.” JaeJoong không để ý tới
hắn, “Ngươi đi nhanh lên… nếu không ngày mai sẽ không thấy ta nữa đâu.”
“JaeJoong à… cậu đừng nhẫn tâm như
thế chứ..”
“Này.. người đâu… Hoàng thượng phải
hồi cung!”
yêu 2 zai này chết mất
ReplyDeleteanh yun thì mặt dày vô duyên, đã thế lại còn hay giả ngốc để lợi dụng con người ta nữa.....
bé jae thì giỏi làm bộ thấy mồ, yêu người ta mà còn giả vờ kiêu, làm sao mà qua được "nam sắc" của anh yun nhà ta cơ chú........
cuối cùng cũng có chap mới post thường xuyên đi ss em mong bộ này lắm
ReplyDeleteBạn an minh ở Dan mạch ah ?
ReplyDeleteThis comment has been removed by the author.
ReplyDeleteBạn an Minh ở Đan mạch ah ?
ReplyDeleteMình ở HN bạn ạ :v
Delete