Nguyên tác: 倒带
Tác giả: 爱炫爱浩
Dịch: Quick Translator
Chỉnh sửa: An Minh
Tặng Micsy
<3
Don’t take this out without my permisson!
~***~
4.
Thi cuối kỳ
xong, JaeJoong theo YunHo về nhà chơi, nhân tiện làm quen với người nhà của
anh.
Lúc ngồi
trên xe quay về, trong tay ôm một ít đặc sản cùng đồ ăn, JaeJoong đeo tai nghe
nhạc, nhìn cây cối lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, nước mắt đọng trong hốc mắt,
nhưng một giọt cũng không chảy ra.
Thế giới của
YunHo với của mình hình như hoàn toàn không giống nhau. JaeJoong khẽ thở dài,
là đứa con trai cả trong một gia đình truyền thống như vậy, cậu còn có thể làm
gì, còn chờ mong được gì?
“JaeJoong,
về đến nhà chưa? Chị cậu có đến đón không?”
“Không.”
JaeJoong khẽ cắn môi, tim như thắt lại, “Cậu không phải lo, bạn gái tớ đến
đón.”
Đầu dây bên
kia đột nhiên an tĩnh lại, lát sau mới vang lên giọng nói ngạc nhiên của YunHo.
“Cậu… cậu có
bạn gái?”
“Ừ, mới từ
nước ngoài về.” JaeJoong nói dối, nhưng YunHo không thể thấy gương mặt đỏ bừng
của cậu.
“Cậu… cậu
làm sao lại có bạn gái?” YunHo chưa chịu tin, hỏi lại một lần nữa.
“Bao giờ
khai giảng sẽ giới thiệu với cậu.” JaeJoong đột nhiên thấy hối hận, “Tớ cúp máy
đây, byebye.”
Vội vàng tắt
di động, JaeJoong chợt cảm thấy mệt mỏi, cả thân mình đều mềm nhũn.
Rốt cuộc vẫn
nói ra, như thế, đối với tất cả mọi người đều tốt, dù sao YunHo cũng không có
khả năng thích con trai, JaeJoong chua xót nghĩ.
Nhưng thật
sự vẫn rất muốn biết, ở trong lòng cậu ấy, cậu có vị trí như thế nào.
YunHo vô lực
nghe tiếng ‘tút tút’ của điện thoại, qua ba mươi giây mới buông máy. Chậm chạp
quay về phòng, nằm trên giường nhìn trời.
Vì sao lại
thế? Hiện tại không phải rất ổn hay sao? Vì sao phải có bạn gái? Vì sao
JaeJoong phải có bạn gái?
YunHo lăn
qua lăn lại trên giường, quấn chăn nhìn ra ngoài cửa sổ, Kim JaeJoong, cậu muốn
tớ phải làm sao bây giờ?
Tầm mắt quay
về phía chiếc gối đầu, YunHo nhớ đến mấy ngày cùng JaeJoong ngủ chen chúc trên
chiếc giường này, có thể đùa giỡn, ôm lấy eo, khoác lấy vai, lúc ngủ có thể gác
chân lên người, cũng có thể dùng cả tay lẫn chân quấn lấy, buổi sáng rời giường
có thể chứng kiến tính xấu khi ngủ dậy độc nhất vô nhị của Kim đại thiếu gia, nửa đêm tỉnh lại, cũng có thể cảm nhận hơi ấm từ
người bên cạnh.
YunHo vùi
mặt vào gối của JaeJoong, suy nghĩ hỗn loạn đến mức muốn tự sát.
“Chẳng lẽ
mình cũng nên tìm bạn gái? Mình sắp bệnh rồi.”
Một mùa hè
này, tất cả đều không vui.
- - -
Quay lại
trường, cả hai người đều hiểu mà cố tạo khoảng cách, JaeJoong vì câu nói dối
trên điện thoại mà thực sự đi tìm một cô bạn gái, vừa ngoan vừa đáng yêu, lúc
cười lên hai mắt nheo tít lại, hàng ngày cũng chẳng có yêu cầu gì đặc biệt,
thời điểm thân mật nhất cũng chỉ là đạp xe chở cô bé đi mua sữa chua mà thôi.
Trên bảng
kết quả kỳ thi bơi lội viết Kim JaeJoong được 90 điểm, cậu đăm đăm nhìn máy
tính suy nghĩ mất nửa ngày, lúc trước đã hứa với YunHo, nếu qua được sẽ mời một
bữa cơm, nhưng bây giờ…
Thở dài một
tiếng, JaeJoong tắt điện thoại nhét xuống dưới gối, không nghĩ nữa, càng nghĩ
càng phiền.
Vì thế tháng
chín tháng mười, hai người trở thành quân tử chi giao, lúc gặp mặt lấy chuyện
thời tiết để mở đầu, tuy vẫn ở bên nhau, nhưng cuối cùng YunHo cũng chỉ có thể
trơ mắt nhìn JaeJoong chở cô bạn gái xinh đẹp đi, còn trong đầu JaeJoong thì
nghĩ, có phải ngày đó mình quá nhạy cảm không, thế nào mà làm ra vẻ xa cách thì
liền lạnh nhạt ngay được.
Chưa kể mỗi
lần thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của YunHo, chắc hẳn không phải không có cảm
giác gì với cậu? JaeJoong đưa bạn gái về nhà, vẫy tay tạm biệt rồi quay đi, trong
lòng vẫn nghĩ.
Nếu mình không dứt khoát đến thế thì tốt rồi, chẳng
hiểu hôm đó bị làm sao nữa~
Mãi cho đến
tháng mười một, có một ngày YunHo đột nhiên gọi điện.
“JaeJoong,
trời lạnh quá, tớ định đi mua áo khoác, cậu đi cùng tớ được không?”
JaeJoong
không nghĩ mà đáp ứng luôn, đứng dậy sửa soạn, gọi điện cho bạn gái nói không
cùng cô bé tự học được, sau đó khoác túi lên vai, chạy ra đường đón xe bus. Kết
quả vừa xuống lầu, liền trông thấy bạn gái đang đi tới, JaeJoong hít sâu một
hơi, không được tự nhiên mà kéo kéo quai túi.
“Sao… sao em
lại đến đây?”
“Em cũng
muốn mua áo khoác, để em đi cùng, còn có thể giúp anh chọn đồ nữa.” Cô bé kia
cười ngọt ngào, tay tự nhiên khoác lấy tay JaeJoong, JaeJoong hơi né qua một
bên, nhưng rốt cuộc vẫn im lặng.
YunHo mặc
chiếc áo khoác từ năm trước đứng ở trạm chờ JaeJoong, JaeJoong cố gắng vươn tay
ra cửa sổ xe vẫy vẫy, YunHo thấy liền cười, lên xe, len trong đám người tiến về
phía JaeJoong, đứng sát vào cậu, cánh tay nắm chặt tay vịn bên cạnh, cả cánh
tay như ôm lấy cậu vào lòng.
“Hôm nay
không có tiết à? Tớ cứ sợ cậu không có thời gian.” Tâm trạng YunHo rất tốt,
“Trời lạnh rồi, cậu cũng mua một cái đi.” Nói xong mới phát hiện bạn gái
JaeJoong ngồi ở ghế trên, nụ cười như đông cứng lại.
“Chào, anh
không biết em cũng đi cùng.” YunHo khách sáo chào hỏi, nghiêng đầu liếc nhìn
JaeJoong, JaeJoong cắn cắn môi, đứng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe mà không
lên tiếng. Bạn gái cậu thì lại tươi cười.
“Vì em cũng
muốn mua áo khoác, còn có thể tư vấn giúp các anh nữa. Anh JaeJoong cũng nên
mua một chiếc.”
“Ừ.” YunHo
gật gật đầu, sắc mặt đã không còn tốt như lúc nãy. Xe lắc lư tiến vào trạm kế,
YunHo không biết là vô tình hay cố ý mà tiến sát JaeJoong hơn, đem cậu ôm trong
tay, xe dừng khiến JaeJoong hơi ngả người ra sau, tóc quệt vào áo YunHo, YunHo
trông thấy, tay cứ vô thức mà siết chặt hơn.
JaeJoong
cũng cảm giác được YunHo đang áp sát, tuy mặc áo lông rất dày, nhưng vẫn cảm nhận
được hơi ấm từ người còn lại, mặt cậu hơi hồng lên, chân hơi lùi ra sau một
chút, an tâm tựa vào vòng tay của YunHo, lại ngẩng đầu liếc anh một cái, mỉm
cười.
Thân mình
chuyển động theo quán tính của xe. Cả hai đều cười đầy mơ hồ, tự tận hưởng cảm
giác hạnh phúc mà chỉ có chính mình mới hiểu được.
Bạn gái
JaeJoong vẫn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thoảng lại quay đầu nhìn
JaeJoong, cười một cái.
Mỗi lần như
thế, không hiểu sao cả JaeJoong lẫn YunHo đều cảm thấy bối rối, rồi đồng thanh.
“Xe chật
quá.”
. . . . . .
Đến trung
tâm thương mại, JaeJoong mới nhận ra đưa bạn gái đi cùng là một sai lầm. Hai
chân của phụ nữ sinh ra chỉ dùng để đi dạo phố mua sắm, giống như hai cái đùi
của gà sinh ra để ăn vậy.
Mình đúng là
ngớ ngẩn, JaeJoong ngồi trên ghế nhìn bạn gái thử đến cái áo thứ 7, YunHo bất
đắc dĩ ngọ nguậy bên cạnh, tranh thủ lúc cô bé kia đi thử cái áo thứ 8, lân la đến
bên cạnh JaeJoong.
“JaeJoong,
có phải tớ cũng nên tìm bạn gái không?”
“Không được.”
Không cần suy nghĩ, JaeJoong phản đối thẳng thừng.
“Vì sao?” Trong
lòng YunHo lúc đầu là hơi giật mình, sau đó là tràn ngập vui sướng. “Quen một
người cũng tốt mà, có thể đưa cô ấy đi dạo phố mua sắm.”
“Phiền lắm,
cậu không biết thôi.” JaeJoong hơi tức giận liếc mắt nhìn anh, “Bạn gái cái gì,
liệu có thích hợp không, có tốt tính không, có hiểu cậu bằng tớ không?”
YunHo nghĩ,
đây gọi là chỉ cho phép quan viên phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn. Nhưng
vì thái độ của JaeJoong nên cũng vui vẻ.
“Vậy bạn gái
cậu không hiểu cậu bằng tớ, vì sao cậu phải tìm cô ta?”
JaeJoong
nhất thời không trả lời được, vừa lúc bạn gái thay đồ đi ra, hai người đứng
lên, YunHo thản nhiên nói, Đi xem đồ nam chút nhé?
Cô bé kia lập
tức mỉm cười, chắp tay tỏ vẻ xin lỗi.
“Em sai rồi
em sai rồi, lại quên mất việc này.”
YunHo cười
cười, kéo JaeJoong đến khu bán đồ nam, JaeJoong liếc YunHo một cái, lại liếc
mắt nhìn bạn gái bên phải.
Thì ra là
thế, ánh mắt giống nhau quá.
Đến nơi,
JaeJoong hoàn toàn quên mất người bên cạnh, cùng YunHo thử lần lượt từng chiếc
một, YunHo rất phối hợp chỉnh trang quần áo cho JaeJoong. Hai người thử được
mấy cái, JaeJoong nhìn thấy một chiếc màu lam, liền đưa cho YunHo thử, công
nhận rất vừa vặn.
“JaeJoong,
cậu cũng mua một chiếc đi, màu đỏ được đấy, hợp với da trắng của cậu.”
“Không nên.”
Bạn gái JaeJoong im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, “Không bằng mua màu đen,
không sợ bẩn, anh JaeJoong luộm thuộm lắm.”
“JaeJoong
làm sao mà luộm thuộm được? Cậu ấy thích sạch sẽ, em hiểu chưa?” YunHo có hơi
giật mình nhìn cô bé kia, “Aiii, em đừng có phúc mà không biết hưởng.”
JaeJoong
không nói gì, cầm chiếc áo khoác màu đỏ, chuẩn bị cởi áo đang mặc ra để thử, cả
YunHo và bạn gái cậu cùng lúc đưa tay ra, JaeJoong cúi đầu tự nhiên đưa áo cho
YunHo, đi đến trước gương thử đồ. Bạn gái cậu ngạc nhiên đến mức ngẩn người,
mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
“Đúng là rất
đẹp.” JaeJoong nhìn trái nhìn phải, lại nhìn qua gương thấy nụ cười trên môi
YunHo đang dõi theo cậu, liền đắc ý quay đầu tạo dáng cho anh xem. YunHo liên
tục gật đầu, gọi người bán hàng chuẩn bị gói đồ lại.
“Chiếc này
quả thực rất đẹp.” Ngay cả nhân viên bán hàng cũng tán đồng, “Mặc lên rất có
khí chất, các cậu nhìn lại mình xem, trông rất phong độ đúng không?”
“Còn giống
đồ tình nhân nữa.” JaeJoong vừa thay áo vừa cười nói một câu, YunHo haha cười
đưa áo cũ qua, nhân viên bán hàng cũng cười, đưa phiếu tính tiền cho JaeJoong.
“Tớ đi thanh
toán, cậu đưa thẻ cho tớ.”
YunHo rút
ví, lấy thẻ đưa JaeJoong, JaeJoong liếc mắt nhìn.
“Mật mã là
sinh nhật của cậu?”
“Ừ.”
“Xin đấy,
phải đổi đi chứ, không sợ có ngày tớ xài hết tiền của cậu à?” JaeJoong đùa.
“Thế đổi
sang sinh nhật của cậu cũng được.” YunHo đầu cũng không ngẩng lên, đơn giản
đáp. “Sinh nhật của cậu dễ nhớ hơn.”
“Cậu đúng là
heo, có khác gì nhau sao?”
“Vậy thì gộp
sinh nhật của hai đứa mình lại.” YunHo ngồi thẳng lên nhìn JaeJoong, “Cậu không
ngại phải ấn nhiều số chứ?”
JaeJoong
liếc mắt nhìn nhân viên bán hàng cùng cô bạn gái đang ngẩn ra, cười cười đi
thanh toán. YunHo nhìn đến bạn gái JaeJoong đã bắt đầu ngồi không vững, đột
nhiên rất muốn trêu tức cô ta.
“Sao thế, em
có vẻ chán?”
“Cũng hơi
hơi.” Cô bé chẳng nể nang gì mà đáp trả, “Đối
với anh JaeJoong thì anh quan trọng hơn em. Lúc trước em nài anh ấy đi dạo phố
cùng thì anh ấy toàn nói phải học, anh chỉ cần một cú điện thoại đã có thể kéo
được anh ấy đi rồi.”
“Đúng thế.”
YunHo cất ví, nói mà như khoe, “Nếu JaeJoong hoặc anh mà là nữ, đảm bảo bọn anh
sẽ là một đôi.”
Cô bé kia sững
sờ, trừng mắt nhìn YunHo, rồi sửa soạn đứng lên.
“Vậy các anh
cứ thong thả, em muốn về trước, còn phải đọc sách.” Vẻ mặt rõ ràng là tức giận.
“Muốn anh
đưa về không?” YunHo tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa.
Mặt cô bé
trắng bệch, cố gắng trấn tĩnh lại rồi gượng cười.
“Không cần.
Còn nữa, anh bảo anh JaeJoong tối nay gọi điện cho em.”
. . .
“Người đâu
rồi?” JaeJoong thanh toán xong quay ra đã không thấy bạn gái đâu.
“Hình như bị
tớ chọc giận nên bỏ về rồi.” YunHo nhỏ giọng nói, thấy vẻ mặt JaeJoong lập tức
trở nên nghiêm nghị, trong lòng chợt thấy không vui.
“Có muốn tớ
gọi cho cô ta bảo quay lại không? Hình như tớ hơi quá đáng.”
“Không cần.”
Cậu cũng không rõ cảm xúc hiện tại là gì, “Đi thôi, lúc nào về tớ tìm cô ấy là
được.”
Hai người
xách túi đồ to đi ra khỏi trung tâm thương mại mới phát hiện trời đã tối, từng
đợt gió lạnh ùa qua, JaeJoong kéo cao cổ áo.
“Lạnh quá,
đi ăn cơm thôi.”
. . .
Lúc từ tiệm
ăn đi ra, đột nhiên trời đổ tuyết.
Đây là trận
tuyết đầu mùa, JaeJoong vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, ngẩng đầu đưa tay hứng
tuyết rơi. Trên đường cũng có rất nhiều người dừng chân vui sướng nhìn trời.
YunHo ngẩng
đầu, đưa tay kéo JaeJoong lại.
“Lạnh lắm, hứng
làm gì.”
Tâm trạng
của JaeJoong vô cùng tốt, nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của YunHo, đột nhiên lá
gan to ra, nắm tay anh nhét vào túi áo khoác của mình.
“Thế này
càng ấm.” JaeJoong nghiêng đầu cười, dưới ánh đèn vàng, nụ cười càng thêm rực
rỡ, hệt như một bông hoa nở trong tuyết.
Yết hầu
YunHo căng thẳng, anh cúi đầu nhìn nhìn, lặng lẽ rút tay ra. JaeJoong sửng sốt,
nụ cười trên mặt như đông cứng lại.
YunHo cười
bỡn cợt, thấy vẻ khẩn trương của JaeJoong, lại nhét tay vào túi áo, mười ngón
đan nhau, sau đó áp sát vào JaeJoong hỏi.
“Cậu chắc chắn muốn thế này?”
JaeJoong bật
cười, thật đúng là, chơi với mình lâu, YunHo cũng dần biết cách hành hạ người
khác rồi. Vì thế vui vẻ gật gật đầu.
“Đi thôi,
Jung đại ca.”
Hai người
nắm tay đi được mấy bước, thấy tư thế này thật kỳ quái, đều không kiềm được mà
cười rộ lên, JaeJoong buông tay ra, đón lấy mấy bông tuyết.
“Nóng quá,
lòng bàn tay chảy cả mồ hôi rồi.”
YunHo cũng
yên lặng lau lòng bàn tay ướt mồ hôi vào quần áo, rồi quay đầu nhìn JaeJoong
đang cười ngây ngô như trẻ con, cúi mặt cắn môi, hai tay vô thức xoắn chặt vào
nhau, sau đó cất tiếng.
“JaeJoong,
chia tay bạn gái được không?”
JaeJoong mở
to mắt, ngẩng đầu, gương mặt nghiêm túc của YunHo trước mắt vừa mơ hồ lại vừa
rõ ràng.
“Được không,
JaeJoong, chia tay đi.”
Không thấy chương 1 2 3 chỉ có chương 4???
ReplyDeleteBạn đùa mình à??? *khóc rống*